Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Xuyên Thành Nam Phụ Pháo Hôi, Tôi Trở Thành Vạn Nhân Mê

Chương 4

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cậu kín đáo liếc mắt nhìn mấy tên thiếu gia ăn chơi, ngu ngốc, suốt ngày chỉ lăn lộn ở mấy chỗ không ra gì kia, đuôi mắt cậu khẽ cong lên một chút, sau đó lại nhã nhặn đưa mắt nhìn sang chỗ khác, nhất cử nhất động của cậu lúc nào cũng toát lên dáng vẻ của một tiểu thiếu gia nhỏ được giáo dưỡng cực kì tốt, làm bọn họ không tài nào bắt bẻ được cậu.

Cậu đứng trước mặt Bạch lão gia, sau đó hơi cúi người xuống: “Ông nội, chúc ngài một ngày tốt lành, cháu là Cố Sở.”

Thanh âm cậu phát ra mang theo khí chất quý tộc, ưu nhã, âm cuối phảng phất như mê hoặc người nghe, cuốn hút một cách lạ kì, ngữ điệu của Cố Sở không nhanh, trái lại rất chậm rãi và từ tốn, ẩn sau những lời nói kia chủ nhân của nó dường như còn đang cố gắng che dấu một loại ý tứ thâm sâu nào khác nữa mà những vị quan khách đó không tài nào hiểu được.

Ngôn ngữ nói của Cố Sở không bị ảnh hưởng bởi tiếng địa phương, ngược lại cậu nói tiếng phổ thông rất tốt, phát âm từng chữ rõ ràng, hơn nữa âm điệu cũng chuẩn xác không kém.

Vốn dĩ bọn họ đã mặc định trong đầu một đứa trẻ lớn lên từ cái tinh cầu rác rưởi kia cho dù gốc gác của nó có quyền quý tới đâu cũng sẽ bị cái môi trường thấp hèn đó bào mòn nhưng thiếu niên trước mắt bọn họ lại khác, đứa nhỏ này hệt như một món bảo vật bạch ngọc quý giá được cất giấu tận sâu trong Tàng Bảo Các. Nhất cử nhất động của cậu đều mang theo ưu nhã, quý khí, không phải là tỏ vẻ, cố gắng bắt chước một cách kệch cỡm mà là kiêu ngạo cùng với tự tin từ tận sâu trong cốt tủy.

Cái hành tinh rác rưởi kia rõ ràng không có khả năng rèn dũa lên một người cao quý như vậy!

Ở góc phòng, một thiếu nữ bỗng nhỏ giọng nói: “Cố Sở? Tên của Bạch thiếu với tên của thủ khoa học viện quân sự năm nay…cũng quá trùng hợp đi?”

Giọng cô không lớn, nhưng trong sảnh tiệc đang yên tĩnh không chút tiếng động lại dường như rất rõ ràng, cô gái vừa cất lời, các trưởng bối có mặt ở đó còn có chút hoài nghi, bọn tiểu bối lại đột ngột ngẩng đầu lên nghe ngóng.

Ở cái thời đại mà ABO được phân cấp rõ ràng như hiện tại, những người nắm quyền có sức mạnh ưu việt hầu hết là Alpha, chỉ có một bộ phận nhỏ Beta phá vỡ được những rào cản khắc nghiệt về tầng lớp, sau đó vươn lên nắm quyền và đứng ngang hàng với đại đa số Alpha, số đông beta được ví như những con kiến thợ, hay những con ong thợ, là những bánh răng nhỏ của thời đại, mãi mãi là kẻ sống dưới đáy của xã hội. Cho dù có phá vỡ được quy chuẩn mà xã hội đặt ra, họ cũng chỉ được coi là những “thương nhân giàu có”, còn mộng tưởng được nhúng tay vào quân sự hay chính trị quả thực là điều viển vông, huyễn hoặc.

Nhưng năm nay, cách thức tuyển sinh của học viện quân sự thủ đô đã phá vỡ hoàn toàn cái quy luật phân biệt tầng lớp hà khắc này.

Một thiếu niên từ một tinh cầu xa xôi đã đánh bại một nhóm Alpha tài năng. Một beta trong kì thi sơ khảo đã đạt được điểm số ngoài mức tưởng tượng, vượt qua hàng vạn Alpha, thậm chí là cả những người sắp phân hóa thành Alpha hoặc Omega.

Không chỉ có vậy, vòng hai của kỳ thi là một trận chiến sinh tồn ở trong rừng, trận đấu đó được phát sóng trực tiếp trên toàn tinh cầu.

Thiếu niên Beta đột ngột xuất hiện trước tầm mắt của đám người. Một lần nữa, cậu lại dùng sức mạnh áp đảo của mình sau đó đánh gục hết tất cả đám Alpha kiêu ngạo kia, trở thành tân thủ khoa của học viện, thậm chí người này còn được phong cho biệt hiệu “Hung thần trong rừng.”

Beta kia chính là Cố Sở.
« Chương TrướcChương Tiếp »