Chương 1

Tính cách Giang Nịnh tương đối hướng nội và sợ giao tiếp xã hội, sau khi tốt nghiệp đại học, cậu từ chối lời mời đến làm việc tại một nhà máy lớn, chọn làm việc ở nhà làm một freelancer.

Thu nhập cho sinh hoạt hàng ngày của cậu đều dựa vào nhận việc vẽ tranh minh họa, mỗi tháng cậu có thu nhập cơ bản ổn định khoảng mười nghìn NDT (~33.071.489 VNĐ), không cần lo chuyện ăn uống, sở thích của cậu chính là chơi game và xem tiểu thuyết đam mỹ.

Không sai, Giang Ninh là cong. Bởi vì do cơ thể nên cậu vẫn độc thân từ trong bụng mẹ đến giờ, buổi tối mỗi ngày chỉ có thể xem truyện người lớn, sau đó trước khi ngủ sẽ ảo tưởng bản thân có một người bạn trai đẹp trai cao 1m9 co cơ bụng tám múi.

Nhưng ảo tưởng cũng chỉ là ảo tưởng, trong mộng Giang Nịnh muốn hôn môi với anh đẹp trai, kết quả là ngay giây tiếp theo cậu đã tỉnh ngủ. Lúc cậu mở mắt ra, không thể không đối mặt với thân dưới đang cứng lên của mình, sự thật phũ phàng là trên giường chỉ có mỗi mình cậu.

Giang Nịnh trùm chăn lên đầu, tự bế.

Hôm nay có bưu kiện chuyển phát nhanh gửi đến, cậu phải đi đến trạm dịch ở cổng khu chung cư để lấy bưu kiện chuyển phát nhanh. Giang Nịnh đội mũ đeo khẩu trang lên, cậu đứng trước gương xác định không để lộ một chút nào thì hít sâu một hơi, cất bước đi ra cửa.

Cậu ở trong một khu chung cư cũ, phòng ở là di sản mà bố mẹ để lại cho cậu. Ngoại trừ bên ngoài căn phòng có hơi cũ nát thì đường đi cũng không tồi, trong khu chung cư cái gì cần đều có cá, sinh hoạt vừa nhanh vừa tiện, đối diện là một trường tiểu học.

Đi vào cửa trạm dịch, cậu cúi đầu nhìn số seri nhận hàng trên điện thoại, sau đó ngẩng đầu nhìn sang bà chủ đang dọn dẹp bưu kiện chuyển phát nhanh, cậu tổ chức ngôn ngữ trong lòng một chút, thầm nhắc đi nhắc lại mấy lần rồi nắm chặt điện thoại di động, hô lên:

“Xin chào, tôi đến lấy chuyển phát nhanh.”

Bà chủ nghe thấy bèn ngẩng đầu lên, nhìn mắt Giang Nịnh và hỏi: “Mã số kiện hàng là bao nhiêu?”

Giang Nịnh vội vàng nói: “3659”

Bà chủ tiện tay chỉ vào đống bưu kiện chuyển phát nhanh được xếp thành một ngọn núi nhỏ trong một góc rồi nói: “Kia, ở chỗ đó, Cậu tự tìm đi.”

“Được, cảm ơn.” Giang Nịnh ngồi xổm trước ngọn núi nhỏ, bắt đầu nhấc từng bưu kiện lên tìm từng chút một.

Bốn phút trôi qua, rốt cuộc Giang Nịnh cũng tìm được hàng chuyển phát nhanh của mình. Là một hộp giấy loại nhỏ được đóng gói kín mít, bên trên chỉ có tên và số điện thoại của người nhận hàng, không biểu hiện rõ thứ bên trong hộp giấy là gì. Cậu âm thầm thở phào một hơi.

Trên đường trở về Giang Nịnh bước đi nhẹ nhàng, cúi đầu ôm chặt hộp chuyển phát nhanh, vô cùng mong chờ chuyện mình sẽ làm sau khi về nhà.

Lúc này là giờ tan học buổi chiểu nên trên đường có rất nhiều học sinh mặc đồng phục nhỏ kết bề kết đội đi thành hàng.

Giang Nịnh dừng bước chân, nhìn về chiếc xe hơi màu trắng đang ca chạm ở ven đường cách đó không xa, cậu không nhịn được lui về sau vài bước. Bỗng nhiên đồng tử cậu co lại, bởi vì chỗ mà chiếc xe hơi sắp đâm vào có một bé gái đang đứng sững sờ tại đó!

Trong giây phút đó, não cậu trống rỗng, theo bản năng lao ra đẩy bé gá đến chỗ an toàn.

“Phanh!”

Trước mắt Giang Nịnh trở nên quay cuồng, sau cảm giác không trọng lực cậu ngã mạnh xuống mặt đất, chuyển phát nhanh trên mặt đất không biết đã bay đi đâu. Không cảm nhận được đau đớn, cơ thể tê dại cứng đờ, trước mắt là một mảng máu, cậu giật giật ngón tay, trong lòng hét to:

Đừng bóc hàng chuyển phát nhanh của tôi!!!