Chương 20

Suy nghĩ của Bạc Hi rất đơn giản.

Tuy hiện giờ người trong lòng đã cùng một chỗ với huynh trưởng của mình, nhưng hắn luôn muốn gở bỏ hiểu lầm giữa hai người, không thể để cho huynh trưởng luôn luôn bài xích Trần Châu Cơ như vậy.

Nói như vậy, khi Châu Cơ nghe được sẽ khó chịu đến cỡ nào đây.

Lang Chiếu đương nhiên không thể để hắn đi vạch trần chủ nhân, hắn trực tiếp ngăn cản Bạc Hi: “Ngươi nghĩ cái gì vậy? Hai người bọn họ bây giờ tình đầu ý hợp, ngươi đi lại không phải tìm khó xử sao?”

Bạc Hi gian nan nói từng chữ: “Cho dù bởi vì như vậy ta mới càng không thể để huynh trưởng hiểu lầm y.”

“Nói không chừng bọn họ đã nói ra rồi?” Lang Chiếu nói: “Ngươi đi…… bọn họ còn cảm thấy ngươi dư thừa đấy.”

Bạc Hi cứng đờ tại chỗ.

Trần Trừng thật sự cảm thấy Bạc Hi dư thừa, trong kế hoạch gạt đi Bạc Dận của y, sự xuất hiện của Bạc Hi hoàn toàn làm đảo lộn tất cả tiết tấu của y, y không thể không lấy một trăm hai mươi phần tinh thần để ứng phó và giải thích.

Cho nên y đã trở lại, làm một chuyện Bạc Hi tuyệt đối không thể tiếp nhận, triệt để cắt đứt ý nghĩ của hắn.

Trần Trừng mười phần chắc chắn, chỉ sợ đời này Bạc Hi cũng không muốn gặp lại y và Bạc Dận nữa.

Về phần Bạc Dận, ngay từ đầu khi Trần Trừng nhào tới, rõ ràng cảm giác được kháng cự của hắn, nhưng khi môi y dán lên trong nháy mắt Bạc Dận trở nên ngoan ngoãn.

Xem ra nam nhân khắp thiên hạ đều giống nhau.

Đối với Trần Trừng mà nói, làm một lần là làm, làm hai lần cũng là làm, khổ thì khổ một chút, nhưng chỉ cần có thể ngăn cản hai huynh đệ gặp mặt, đúng là đáng giá.

Bầu không khí trong động từ nồng nhiệt đến yên bình, Trần Trừng nhẹ nhàng hít thở, đầu kề trên vai nam nhân.

Tay Bạc Dận từ lưng y trượt xuống, quần áo chất đống bên hông bị hắn kéo lên, một lần nữa khoác lên vai Trần Trừng.

Trần Trừng lúc này thật sự tay chân nhũn ra, cũng không muốn nhúc nhích.

Y đang nhẹ thở từng hơi, ngón tay bỗng nhiên bị người nắm lấy, rũ mắt nhìn là năm ngón tay Bạc Dận quấn lấy y.

Tay Bạc Dận lớn hơn y một chút, màu da trắng lạnh, là hình dáng mà người yêu tay vừa nhìn sẽ yêu.

Trần Trừng vô lực nắm chặt hơn, chậm rãi nương theo lực lượng cổ tay Bạc Dận, cố hết sức dịch thân thể một chút.

Sau khi ngắn ngủi tách ra khỏi Bạc Dận, y lại ngã ngồi trên đùi đối phương.

Có cái gì chảy ra khỏi thấm vào bên trong cỏ khô.

Trần Trừng có hơi đỏ mặt, y không được tự nhiên giật giật, Bạc Dận lại vòng lấy eo y, ngay sau đó nam nhân siết chặt cánh tay ôm y chặt chẽ ở trong lòng ngực.

Giọng Bạc Dận có hơi khàn khàn: “Sao lại trở về?”

Đương nhiên là vì ngăn cản ngươi gặp mặt đệ đệ tốt của ngươi đấy.

Nhưng lời này không thể nói, Trần Trừng nghĩ, ngoài miệng hỏi ngược lại: “Sao huynh không giữ ta lại?”

“Đệ bảo ta tôn trọng đệ.”

“Ta nói huynh liền nghe theo?”

Bạc Dận hơi nhíu mày: “Bằng không?”

EQ Bạc Dận thật sự thấp đến mức này, Trần Trừng nhắm mắt lại, trả lời loại vấn đề này của hắn thậm chí ngay cả đầu óc y cũng không cần dùng tới.

“Ta nói muốn đi thật ra chỉ muốn nhìn huynh có quan tâm ta hay không, nếu huynh quan tâm ta, nhất định sẽ không để cho ta đi.” Trần Trừng nói: “Nhưng huynh đã để cho ta đi, chứng tỏ huynh căn bản không quan tâm đến ta.”

“Đã như vậy sao đệ còn phải quay về?”

Bên ngoài động gió nổi lên cuốn theo lá rụng bên ngoài bay vào động.

Bạc Dận cảm nhận được nhịp đập nơi trái tim, chậm rãi đẩy đầu y ra, nói: “Trở về thôi.”

Trần Trừng thật sự cần rửa sạch, y được Bạc Dận chỉnh lý thỏa đáng cõng xuống núi, đối với việc mình vậy mà kết thúc thân phận xử nam ở nơi rách nát này tương đối khó chịu.

Một hồi lăn lộn xuống dưới y thật sự mệt mỏi, vì thế liền ngục đầu bên vai Bạc Dận mơ màng muốn ngủ.

Ngay khi y sắp hoàn toàn mơ màng chìm vào giấc ngủ, bỗng nhiên nghe được có người gian nan hô một tiếng: “Hoàng huynh.”

Trần Trừng: “……”

Y ngẩng đầu nhìn thấy người vốn nên bị y đuổi đi, lẽ ra sẽ không xuất hiện ở trước mặt mình cùng Bạc Dận nữa, mặt tái nhợt đứng ở một bên.

Lang Chiếu cúi đầu không dám nhìn y.

“Tam điện hạ, ở chỗ này nhỉ?” Trần Trừng cười cười với hắn, nói: “Ta đang theo ca ca nói muốn đi tìm ngươi đây.”

Ánh mắt Bạc Hi đảo qua trên mặt y, lại yên lặng dừng ở trên người Bạc Dận: “Ta có lời muốn nói với Hoàng huynh.”

Trần Trừng nắm chặt góc áo Bạc Dận, sau khi trải qua loại chuyện này, Bạc Hi còn có thể đứng ở chỗ này, Trần Trừng dùng ngón chân nghĩ cũng biết hắn muốn làm gì.

Không chiếm được liền muốn hủy diệt?? Thiết lập của Bạc Hi không phải như thế mà.

“Trở về rồi nói sau.” Bạc Dận đã mở miệng: “Y cần phải rửa sạch.”

Sắc mặt Bạc Hi lại trắng đi vài phần, hắn rũ mi không có nói tiếp.

Mãi cho đến khi Bạc Dận cõng Trần Trừng đi rất xa, hắn cũng không đuổi theo.

Trần Trừng lén lút nhìn về phía sau, sau đó kề mặt bên hõm vai Bạc Dận bắt đầu cẩn thận cân nhắc.

Hiện giờ y vì tách Bạc Dận cùng những người khác ra đã bỏ luôn vốn gốc, bất kể như thế nào thuyền này y đã lên nhất thời bây giờ cũng không xuống được, một khi đã như vậy, y nhân tiện phải lợi dụng cho đủ.

Bọn họ tìm một khách điếm mới để cho Trần Trừng rửa sạch cơ thể.

Lập tức lại nhờ tiểu nhị đi mua hai bộ quần áo.

Bạc Hi còn chưa tới đây.

Trần Trừng ngồi trong thùng tắm cách bình phong nhìn bóng dáng Bạc Dận, tay cầm gáo cái được cái không hắt nước lên người.

Y thay đổi quan hệ với Bạc Dận, nhưng thái độ Bạc Dận đối với y dường như không thay đổi được.

Trần Trừng suy nghĩ, bỗng nhiên nói: “Ca ca.”

“Hả?”

“Huynh lại đây.”

Bạc Dận từ trước bàn đứng dậy, lúc sắp đi tới trước bình phong, hắn duỗi tay ra trước đỡ một chút chuẩn xác đi vòng qua bình phong, đi tới phía sau mờ ảo ẩm ướt: “Chuyện gì?”

“Ta không thuận tiện lắm, phiền huynh giúp đỡ lấy thứ kia ra ngoài.”

Trần Trừng quan sát hắn, nhìn thấy hắn hơi sửng sốt một chút, ngay sau đó hai má chậm rãi nổi lên phiếm hồng.

Trần Trừng nhếch khóe miệng, đưa tay túm lấy góc áo hắn lôi người lại, sau đó kéo ống tay áo của hắn lên, kéo tay hắn thò vào trong nước, nói: “Cảm ơn ca ca.”

Bạc Dận nhấp môi, vẻ mặt vẫn không thay đổi, không nói một lời.

Trần Trừng dịch người tiện cho hắn ra tay, mãi cho đến khi hắn chậm rãi rụt tay trở về, y mới thả lỏng thân thể tựa vào thùng tắm.

Mặt y cũng có chút đỏ, mặc dù Bạc Dận rất thành thật, cũng không có mượn cơ hội làm cái gì với y.

“Còn muốn chà lưng.” Trần Trừng nói: “Với không tới.”

Bạc Dận không từ chối.

Theo một ý nghĩa nào đó mà nói, hắn cũng coi như là một người thành thật.

Hai tay Trần Trừng đan lại, nằm sấp bên mép thùng tắm, hàng mi dài buông xuống.

Từ tối hôm qua cho tới hôm nay, sự tình phát triển hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Trần Trừng, nhưng vẫn chưa đến mức không thể tiếp nhận.

Tuy rằng Bạc Dận đúng là người dễ nổi giận, nhưng Trần Trừng cảm thấy có đôi khi hắn còn rất thú vị.

Y nhìn về phía sau, trong nháy mắt có loại ảo giác thuê một nhân viên khiếm thị mát xa cho, ý nghĩ này không hiểu sao làm cho người ta vui vẻ, Trần Trừng che dấu khóe miệng lại bắt đầu tiểu nhân đắc chí, giống như lơ đãng nói: “Đệ đệ huynh lại tìm tới tới rồi kìa.”

“Ừ.”

Ừ là ý gì? Trần Trừng rất không hài lòng, y bình tĩnh nói: “Chúng ta bỏ trốn đi.”

Bạc Dận: “…… Bỏ trốn?”

“Đúng vậy, không cần gặp Tam đệ của huynh, các huynh đệ khác cũng không cần chờ, chỉ có hai chúng ta, sau khi tìm được bảo châu, chúng ta tìm một nơi rời xa thế giới này, cứ như vậy sống cả đời, được không?”

Bạc Dận lấy gáo gỗ, chậm rãi rưới nước lên lưng y, nói: “Vậy lý do?”

Trần Trừng mắt cũng không chớp nói: “Ta muốn giấu huynh đi, chỉ có ta mới có thể nhìn.”

Dòng nước không lớn không nhỏ từ lưng chảy qua, động tác của Bạc Dận vô cùng tỉ mỉ, Trần Trừng kiên nhẫn chờ hắn trả lời, y biết Bạc Dận có đôi khi thời gian suy nghĩ sẽ tương đối dài, nhưng hắn là người cố chấp, trừ phi không muốn trả lời, nếu không nhất định sẽ đưa ra đáp án.

Bạc Dận buông gáo gỗ, nói: “Đều theo đệ.”

“Theo ta?” Giọng Trần Trừng nhảy nhót lên: “Thật sao? Huynh đáp ứng ta không gặp Tam đệ của huynh?”

“Ừm.”

Dù sao Bạc Dận cũng không nhìn thấy, Trần Trừng trực tiếp quay qua, ngẩng mặt lên nhìn nam nhân trước mặt: “Nói chuyện giữ lời?”

“Được.”

Sao đột nhiên trở nên tốt như vậy? Trần Trừng đầy bụng nghi ngờ, lại dối trá nói: “Ta chỉ nói vậy, thật ra cũng không ngang ngược như thế.”

Bạc Dận lại không hiểu: “Vậy bây giờ ta ra ngoài tìm Tam đệ.”

“Không được!” Trần Trừng nói: “Ta không cho phép!”

“……” Bạc Dận mỉm cười, nói: “Đệ muốn như thế nào, nói thẳng là được, không cần khẩu thị tâm phi.”

Trần Trừng nhìn khóe miệng hắn cười, nâng tay dụi dụi mắt, nụ cười kia biến mất, vẻ mặt Bạc Dận lại khôi phục nhàn nhạt, chỉ là đường nét trên mặt lại giống như nhu hòa một chút.

Trần Trừng nhấn mạnh nói: “Ta chỉ là muốn làm một ngươi tốt thông tình đạt lý trước mặt huynh.”

“Hư một chút cũng không sao.” Bạc Dận nhẹ giọng nói: “Tắm sạch rồi đi ra thôi.”

Hắn đi ra ngoài, Trần Trừng tiếp tục nằm sấp bên cạnh thùng tắm, ngón tay trắng mảnh gõ gõ đánh đánh trên mép thùng.

Lại cân nhắc trong chốc lát, y ra khỏi nước, lau khô thân thể, sảng khoái ra khỏi bình phong.

Bạc Dận đứng ở bên cửa sổ, nhìn từ sau lưng, cao lớn mạnh mẽ, phẩm cách thanh cao.

Trần Trừng đi tới, đưa tay ôm lấy thắt lưng hắn.

Bạc Dận vai rộng eo hẹp, trên quần áo tràn đầy hương thơm, Trần Trừng kề mặt lên lưng hắn, mũi ngửi ngửi, nói: “Thật định đi theo ta sao?”

“Ừ.”

“Vậy thì huynh đều không có gì cả.”

“Có đệ.”

Trần Trừng hơi mỉm cười, di chuyển bước chân vòng tới trước mặt hắn, kéo tay hắn ngửa mặt nhìn, cười nhạo nói: “Không sợ ta bỏ huynh sao?”

“Đệ sẽ sao?”

“Đương nhiên sẽ không.” Trần Trừng lộ ra nụ cười thành khẩn, thần bí nói: “Không riêng sẽ không, ta còn muốn dạy huynh một thứ.”

“Thứ gì?”

“Ta muốn dạy huynh……” Y vòng lấy cổ Bạc Dận, môi ghé vào bên tai hắn, trong đôi mắt trong suốt xẹt qua một tia giảo hoạt, giọng nói nhẹ nhàng mà mềm mại:

“Dạy huynh…… làm thế nào để thích ta, làm thế nào, không thể tách rời khỏi ta.”

***

Tác giả có lời muốn nói:

Quả cam: Ta quá tri kỷ mà.

Thái Tử:…… Cảm ơn ngươi.