Chương 26

Trong lòng Trần Trừng có một loại cảm giác bị đè nén vô cùng khó chịu.

Sau khi y nghiến răng nghiến lợi nói ra những lời này, trong nháy mắt đó dâng lên xúc động ‘chết thì chết thôi, ông đây không diễn’.

Nhưng thật kỳ diệu chính là Bạc Dận không tiếp tục truy vấn nữa.

Hắn trầm mặc.

Hoặc là nói, hắn bỗng nhiên học ngoan, ngoan ngoãn cầm đũa gắp thức ăn, ngoan ngoãn đưa thức ăn vào miệng, ngoan ngoãn thực hành ‘ăn không nói ngủ không nói’ đến mức tối đa.

Lửa giận của Trần Trừng cứ như vậy trong khoảng lặng kéo dài dần dần suy yếu, biến mất.

Đêm dần dần buông, Bạc Dận ở bên cạnh y hô hấp nhẹ nhàng ổn định, Trần Trừng đưa lưng về phía đối phương lại trước sau không ngủ được.

Bạc Dận tin lời y nói hay vẫn không tin lời y nói?

Trong lòng y giống như bị móng vuốt của con mèo gãi qua, nhắm mắt lại trong chốc lát vẫn như cũ không cách nào yên giấc.

Y lặng lẽ ngồi dậy, nhìn nam nhân đang ngủ say bên cạnh mình, sau đó xuống giường thắp sáng đèn, ánh mắt y dừng ở vết thương trên trán đối phương, bỗng nhiên nhớ tới hàn thủy mang ra từ vực sâu lúc trước.

Lúc ấy tâm huyết y dâng trào quả thật lấy ra đựng một ít trong bình nhỏ, chỉ là sau này lúc ra khỏi vực sâu liền quên mất, lúc này đột nhiên nhớ tới thật không ngờ vậy mà để y tìm được.

Mở nút bình ra, trong bình lập tức toát ra hàn khí giống như sương mù, Trần Trừng cầm bình đi đến bên giường, nhìn đối phương trong chốc lát, rũ mắt đổ nước lên khăn tay chậm rãi chấm lên trán hắn.

Hôm nay y quả thật có chút quá đáng, không nên giày vò Bạc Dận như vậy. Một người mù, sống như một cỗ máy, EQ còn không bằng một đứa trẻ ba tuổi, y so đo với hắn làm gì chứ.

Bản thân cái bình nhỏ không chứa bao nhiêu nước, một lần lau xuống đã dùng hết nửa bình, Trần Trừng cũng không xác định có thể dùng được hay không.

Y cất bình lại, thổi tắt nến, một lần nữa nằm trở lại giường.

Nhìn Bạc Dận thảm thương như vậy, trong lòng y bỗng nhiên bình tĩnh lại, nằm trong chốc lát, lại chậm rãi hướng về Bạc Dận dựa vào, đưa tay ôm vòng lấy thân thể mang theo cảm giác lạnh lẽo của hắn.

Một lát sau, Bạc Dận cũng giật giật, nâng hai tay lên ôm y vào trong ngực.

Bạc Dận tỉnh…… Tỉnh khi nào?

Trần Trừng không xác định, y hoài nghi với tính cách chấp nhất này của Bạc Dận, chỉ sợ còn muốn kéo dài cuộc đối thoại buổi tối trước khi đi ngủ.

Hắn sẽ hỏi gì? Thi thể ở chỗ nào? Hay lại muốn bắt lấy sơ hở gì trong lời nói của y?

Trong đầu Trần Trừng suy nghĩ lung tung nửa ngày, lại phát hiện Bạc Dận chỉ ôm y không có động tĩnh gì khác.

Chuyện này dường như cứ thế trôi qua.

Ngày hôm sau, bọn họ bắt đầu tiếp tục đi về hướng bắc.

Trần Trừng đi đến dưới chân Thương Sơn, bên này thỉnh thoảng sẽ chạy qua mấy nhân sĩ giang hồ, người giống y với Bạc Dận vậy tới để theo đuổi Âm Dương Bảo Châu chỉ có nhiều chứ không ít.

Nhưng lúc này, đại bộ phận mọi người thật ra đã tới Thái Cực cổ đạo rồi, Trần Trừng lúc trước cố tình đi vòng đường xa kéo dài thời gian cho nên trên đường cũng không đặc biệt gặp nhiều người.

Y xoa xoa tay bò vào trong xe ngựa, bị đông lạnh vẫn luôn hít vào.

“Nhiều nhất thêm một ngày nữa chúng ta có thể đến Thái Cực cổ đạo, nhưng mà đường núi Thương Sơn dốc, xe không dễ đi, buổi sáng ngày mai cũng chỉ có thể đi bộ.”

Bạc Dận gật đầu, ủ tay y trong lòng bàn tay.

Quả nhiên con người đều phải có so sánh, lúc trước Trần Trừng vẫn luôn cảm thấy trên người Bạc Dận lạnh lẽo, hiện giờ y ở ngoài xe lái xe nửa ngày, lại trở về, liền cảm giác trên người Bạc Dận ấm hơn y không ít.

Y thuận thế chui vào trong ngực Bạc Dận để hắn sưởi ấm cho mình, nói: “Chờ tìm được Âm Dương Bảo Châu, chúng ta liền đi tìm Lan Tích Hoa…… Cảnh Cao Ca trong cung các huynh cũng được, để cho bọn họ giúp huynh trị đôi mắt.”

“Ừm.”

Bên ngoài gió lạnh gào thét, bông tuyết rơi trên nóc xe phát ra âm thanh lộp bộp, thân thể Trần Trừng khẽ run rẩy chậm rãi bình tĩnh lại trong vòng tay ấm áp của hắn.

“Gần đây sao huynh không nói lời nào?” Trần Trừng tìm lời để nói: “Có phải ngày đó ta hung dữ với huynh, dọa huynh không?”

“Không có.”

“Nhất định là vậy, ta gϊếŧ người, dọa huynh đúng không?”

Bạc Dận hơi mỉm cười, hắn lắc đầu: “Ta không tin đệ sẽ gϊếŧ người.”

Thì ra Bạc Dận không tin lời ngày đó y nói.

Trần Trừng rũ mi xuống, nói: “Ta ở trong lòng huynh thật sự tốt như vậy?”

“Ừa.”

“Vậy…… ngày đó sao huynh không tiếp tục dò hỏi ta tới cùng?”

“Nghĩ thông suốt.”

“Nghĩ thông suốt cái gì?”

“Chuyện đệ không muốn nói nếu ta khăng khăng truy vấn đệ sẽ nổi giận.” Bạc Dận nâng tay y lên môi, thấp giọng nói: “Ta không muốn đệ nổi giận.”

Trần Trừng nhìn hắn trong chốc lát, thẳng người hôn một cái lên mặt hắn, khen ngợi nói: “Thật giỏi.”

Bạc Dận đặt tay y trước ngực, ánh mắt Trần Trừng bỗng nhiên dừng trên túi tiền ở góc xe, đó là túi tiền treo trên thùng tắm ngày hôm đó.

Trong khoảng thời gian này, Trần Trừng thường xuyên sẽ bị nó hấp dẫn tầm mắt, bởi vì Bạc Dận hình như ngại cầm nó vướng bận cho nên ném nó vào bên trong góc xe.

Trần Trừng có rất nhiều cơ hội để mở nó ra, xác nhận bên trong đến cùng có Vô Vọng Lưu Ly kia không, nhưng y vẫn không động.

Bởi vì y không xác định Bạc Dận đặt thứ này ở vị trí dễ thấy như vậy, đến cùng có phải đang thăm dò hay không.

Y thu hồi tầm mắt.

Rất nhanh sẽ phải kết thúc, chờ đến Thái Cực cổ đạo rồi, chờ Bạc Dận ngã xuống sơn động, chờ ở trong sơn động kia tìm được Âm Dương Bảo Châu sẽ không cần tiếp tục lo lắng đề phòng nữa.

Y nghĩ, Bạc Dận bỗng nhiên nói: “Ta có chuyện muốn hỏi A Trừng.”

Bạc Dận vừa nói muốn hỏi điều gì, Trần Trừng bắt đầu cảnh giác ngay, bởi vì mỗi lần Bạc Dận hỏi vấn đề đều rất khó trả lời.

Mí mắt y giật giật, điều hoà hô hấp, nói: “Chuyện gì?”

“Ở vực sâu đệ có gặp qua một người khác không?”

“…… Một người khác? Trông như thế nào?”

“Nếu đệ gặp qua hắn nhất định sẽ nhớ kỹ hắn, bởi vì hắn lớn lên rất đẹp.”

“Ai?”

Trong lòng Trần Trừng sinh ra dự cảm không tốt.

Giọng điệu Bạc Dận nhẹ nhàng chậm rãi: “Trần Châu Cơ.”

Cửa sổ xe bỗng nhiên bị gió thổi gào thét mở ra, gió lạnh mạnh mẽ thổi vào, Trần Trừng lập tức đứng dậy, giơ tay kéo mạnh cửa sổ xe lại, y quay đầu nhìn Bạc Dận, nói: “Chưa thấy qua…… Sao đột nhiên lại hỏi vậy? Trần Châu Cơ chẳng lẽ từng đi đến vực sâu?”

“Ta nhặt được đồ của hắn.” Bạc Dận mò mẫm từ góc trong xe lấy túi tiền lại, sau đó từ bên trong lấy ra một viên lưu ly màu vàng nhạt: “Bên trong này có một vài thứ.”

Trần Trừng theo cửa sổ xe trượt ngồi đối diện hắn, nói: “Đây là cái gì?”

“Không rõ lắm nhưng thứ này hẳn là của Trần Châu Cơ.”

“Sao có thể xác định được?”

“Bên trong có một ít ký ức, mỗi một cái đều có bóng dáng Trần Châu Cơ.”

“…… Huynh đã nhìn thấy gì?”

“Ta thấy được Nhị đệ và Tứ đệ trở mặt, Trần Châu Cơ nhân cơ hội lấy mạng bọn họ, còn nhìn thấy Trần Châu Cơ lợi dụng Ngũ đệ gϊếŧ phụ hoàng, đăng cơ làm hoàng đế.”

Trần Trừng bỗng nhiên nghĩ đến lúc trước ở khách điếm, Bạc Dận đề nghị để cho mấy huynh đệ toàn bộ đến Thái Cực cổ đạo tìm Âm Dương Bảo Châu.

Lúc ấy y cho rằng chỉ do tác dụng hào quang vai chính của Bạc Dận, trời xui đất khiến đẩy toàn bộ mấy nhân vật trọng yếu trong nguyên tác ra khỏi tuyến truyện.

Thì ra là bởi vì Vô Vọng Lưu Ly.

Trần Trừng cọ về phía hắn, vẻ mặt kinh ngạc, nói: “Tại sao lại như vậy, mấy huynh đệ huynh không phải đều sống tốt sao?”

“Đây hẳn là chuyện sẽ xảy ra trong tương lai.” Bạc Dận nói: “Ngay từ đầu ta cũng không thể nhìn thấy toàn cảnh, chỉ là dần dần tiếp xúc với lưu ly này nhiều hơn mới thấy rõ ràng.”

“Vậy ngoại trừ những chuyện này, huynh còn thấy chuyện khác không?”

“Ta gϊếŧ Trần Châu Cơ.” Bạc Dận từ từ phỏng đoán: “Nếu viên lưu ly này là đồ của Trần Châu Cơ, đoán trước được kết quả như vậy nhất định làm cho hắn rất sợ hãi. Hắn vốn chỉ ném ta xuống vực sâu tự sinh tự diệt, nhưng sau khi phát hiện kết cục của bản thân nhất định sẽ trở lại gϊếŧ ta, viên lưu ly này cũng chứng minh hắn từng xuống vực sâu.”

“Thế nhưng…… ta chưa từng thấy hắn, nếu ta gặp hắn, nhất định sẽ nói với huynh.”

“Đúng, bên trong vực sâu chỉ có đệ và ta, không có người thứ ba.” Bạc Dận cầm lưu ly, chậm rãi nói: “Cho nên ta hoài nghi ngươi có lẽ chính là Trần Châu Cơ.”

***

Tác giả có lời muốn nói:

Thái Tử: Ngươi cảm thấy sao?

Quả cam: Có lý. (siêu cấp bình tĩnh)