Chương 19

Tin tức chiến bại truyền về kinh thành, sinh tử Văn gia đều nằm trong một ý niệm của hoàng đế.

Hoàng đế có thể phái người tiếp nhận Phong Hỏa Quân, đổ toàn bộ sai lầm của trận chiến này lên đầu Văn gia, để Văn gia trở thành tội nhân thiên cổ, cũng có thể cho Văn gia thêm một cơ hội, để Văn Thứu mang tội lập công.

Cuối cùng hoàng đế lựa chọn vế sau, bởi vậy đã tạo nên đệ nhất võ công trong quyển sách "Mẫu nghi thiên hạ" này - chủ soái Phong Hỏa Quân Văn Thứu.

Cũng bởi vì hoàng đế từng khoan dung với Văn gia, Văn Thứu đến chết cũng không gia nhập vào trận doanh nhân vật chính. Hoàng đế còn, Văn Thứu ủng hộ hoàng đế; sau khi hoàng đế mất, Văn Thứu nghe lệnh người thừa kế mà hoàng đế lựa chọn là Lý Văn Khiêm.

Lâm Chi Yến biết Văn Thứu sẽ trở thành trở ngại lớn nhất trên con đường tạo phản của mình, cho nên khi tính kế Lý Văn Khiêm cũng kéo luôn Văn Thứu xuống nước.

Mỗi lần Lý Văn Khiêm gặp nạn, Lâm Chi Yến đều phải cam đoan Văn Thứu ở đó, thứ nhất có thể để Văn Thứu ra tay, bảo đảm Lý Văn Khiêm không chết, thứ hai là muốn lưu lại một phục bút, khiến cho hoàng đế nghi ngờ Văn Thứu.

Nếu Văn Thứu là người của hắn, hắn sẽ nghĩ biện pháp để Văn Thứu thoát khỏi hiềm nghi, cho Văn Thứu một cái nhân tình, nếu Văn Thứu không thể là người của hắn, hắn sẽ mượn cơ hội này chôn xuống một hạt giống tên là hoài nghi ở giữa hoàng đế và Văn Thứu.

Lâm Chi Yến và Văn Thứu, một người đảm đương trí lực, dã tâm bừng bừng mơ ước ngôi vị hoàng đế; một người đảm đương vũ lực, đầu óc thanh tỉnh trung quân yêu nước.

Nếu không phải hai người lập trường bất đồng, quyển sách này nói là song nam chủ cũng có người tin.

Mặt khác, tác giả đại khái là sợ Văn Thứu áp đảo nam chính, cho nên thiết lập bề ngoài Văn Thứu cũng không phải là "tuấn mỹ" được yêu thích hiện nay, càng không phải là "nam nhân nhưng còn đẹp hơn cả nữ nhân", mà là “lông mày như lưỡi kiếm, mắt sáng như sao, anh võ bất phàm", còn nhấn mạnh một chút dáng người to lớn cùng làn da màu lúa mì.

Thật không may... đây chính là mẫu người Lý Dư thích nhất.

Lý Dư còn từng nghĩ, nếu có thể trước khi về nhà được nhìn thấy cơ bụng tám múi của Văn Thứu, cũng không uổng công cô xuyên qua một hồi.



Kết quả Quế Lan còn nói: "Lần trước Đông Cung bị cháy cũng là Văn soái kịp thời chạy tới mới cứu được điện hạ ra khỏi biển lửa.”

Lý Dư sửng sốt.

Quế Lan: "Điện hạ?”

Lý Dư sờ bụng mình, dường như còn nhớ rõ lực đạo bị bả vai đối phương húc trúng.

“Không sao." Cô nói.

Fan qua đường trở thành anti fan mà thôi, có phải chuyện lớn gì đâu…



Đầu tiên là Đông Cung cháy, sau đó là Lý Văn Khiêm ngã ngựa, trước sau liên kết, là người bình thường đều có thể cảm nhận ra mùi khác lạ, càng đừng nói là các hoàng tử tâm nhãn nhiều như than tổ ong.

Trong bọn họ có không ít người sợ bị hoài nghi, không chờ được Lý Văn Khiêm quay về Tây Sơn Các đã ngựa không dừng vó chạy tới Lang Hoàn Điện biểu đạt quan tâm với Lý Văn Khiêm, phủi sạch hiềm nghi, chứng minh vụ cháy Đông Cung cùng với Lý Văn Khiêm ngã ngựa đều không liên quan đến bọn họ, bọn họ không dám hãm hại tiểu chất tử, lại càng không dám mơ ước ngôi vị hoàng đế.

Trong lúc nhất thời, Lang Hoàn Điện chưa bao giờ náo nhiệt như vậy.

Lúc Tam hoàng tử - người kiếp trước đem nữ chính Tiêu Nhược Tuyết trở thành thế thân đến, Lý Dư đang cùng Lý Văn Khiêm chơi cờ cá ngựa.

Thất hoàng tử mới vừa rời đi không lâu, Cửu hoàng tử cùng Thập Nhất hoàng tử vẫn còn ở đây, hai người này một tên công tử bột một tên hùng hài tử, không có đủ khứu giác chính trị nhạy bén, hoàn toàn là bị mẫu phi của bọn họ bắt tới, vốn định tùy tiện hỏi thăm vài câu liền đi, kết quả bị cờ cá ngựa hấp dẫn, sau khi ngồi xuống liền không đứng lên.