Chương 2

Chúc mừng cái búa chúc mừng.

Lý Dư ở trong lòng mắng một câu.

Cô không biết những nữ chính xuyên đến cổ đại làm như thế nào thích ứng được xã hội cổ đại, dù sao cô không được, cô muốn về nhà.

Trước khi cô xuyên không còn hai ngày nữa là phát lương, ngày hội mua sắm 11.11 bị ông chủ gọi đi tăng ca suốt một tháng, bắt đầu từ đêm 11.11 cô tăng ca đến rạng sáng mới về nhà, nếu không phải có lương tăng ca chống đỡ, cô đã sớm đi gặp quỷ, gần đến ngày phát lương nói cho cô biết phải xuyên không, không còn được nhìn thấy tin nhắn điện thoại thông báo nhận lương, quả thực đau như khoét một dao trong lòng cô.

Hơn nữa thời hiện đại còn có ba mẹ cô, anh trai chị gái, cùng với bộ phim mới chiếu hồi tháng mười mà cô vì bận tăng ca còn chưa được xem, còn có các thể loại truyện tranh tiểu thuyết phim truyền hình.

Tổng kết lại chỉ một câu…

Cô! Muốn! Về! Nhà!

Dường như oán niệm của cô vẫn chưa đả động được hệ thống, hệ thống chúc mừng xong Lý Dư, tiếp tục nói: [Kế tiếp sẽ ban bố nhiệm vụ chủ tuyến cho ngài.]

Lý Dư ngắt lời hệ thống: "Ta muốn về nhà.”

Hệ thống làm như không nghe thấy: [Nội dung của nhiệm vụ chủ tuyến giống trong nguyên tác, mời kí chủ dựa theo nội dung gốc của tiểu thuyết tiếp tục phát triển, đợi đến khi tiểu thuyết kết thúc, kí chủ tiến vào kết cục tử vong tức là nhiệm vụ hoàn thành.]

Lý Dư mặt không thay đổi, giống như một cái máy lặp lại không có tình cảm: "Ta muốn về nhà.”



Hệ thống: [Nếu đây là phần thưởng nhiệm vụ mà kí chủ muốn, như vậy phần thưởng sẽ được phân phát cho kí chủ sau khi nhiệm vụ kết thúc.]

Lý Dư thiếu chút nữa bật cười.

Trước khi cô tới đây cũng không gặp phải nguy hiểm gì, càng không gặp phải tử vong, cô xuyên qua không hề mắc nợ hệ thống, “được hệ thống cứu một mạng”. Hệ thống đưa cô tới nơi này cùng bắt cóc không có gì khác nhau, tại sao còn có mặt mũi lấy “về nhà" làm nhiệm vụ khen thưởng cô.

Nhưng cô đã định nghĩa hành vi của hệ thống thành "bắt cóc", tự nhiên cũng không kiên nhẫn nói lý với bọn bắt cóc, vì vậy cô hít sâu một hơi, tận lực bình thản hỏi hệ thống: "Ngươi muốn đi kịch bản gốc, bắt nguyên chủ đi không được sao? Tại sao lại bắt một người từ thế giới khác đến chịu thay?”

[Nguyên chủ bởi vì ngoài ý muốn tử vong, không thể tiếp tục tiến hành nội dung tiểu thuyết.]

“Vậy ngươi tìm người khác có được không? Người muốn xuyên đến cổ đại tuy rằng không nhiều, nhưng tuyệt đối không ít, ngươi vì sao lại chọn trúng ta chứ?"

[Tư liệu hiển thị kí chủ thích tác phẩm văn học và điện ảnh xuyên không.]

“Ta chỉ là thích xem! Ngươi cho ta xem một núi truyện nữ chính xuyên không đều được, nhưng ngươi bắt ta tự mình xuyên qua, ta một trăm lần từ chối! Là điều hòa không đủ mát hay cola không đủ ngon! Ta điên rồi chắc!”

Hệ thống cũng không nghĩ tới sự tình phát triển hoàn toàn khác với dự liệu của nó, bởi vậy nó cũng rất khổ não: [Nhưng danh ngạch duy nhất đã dùng hết, hậu trường không cách nào tiến hành thay đổi.]

Lý Dư tức đến đau ngực, cô bình ổn cảm xúc, chất vấn hệ thống: “Nếu chỉ có một danh ngạch duy nhất, các ngươi trong lúc chọn người tại sao không thể cẩn thận một chút…”

Hệ thống rơi vào trầm mặc.



Lý Dư: "Cho một cơ hội đi, sir.”

Hệ thống biểu thị: [Từ chọn lựa kí chủ đến mở ra xuyên không, lại đến tiến hành nhiệm vụ, hết thảy đều là trình tự thiết lập, hệ thống không cách nào tự mình thay đổi.]

Lý Dư chưa từ bỏ: "Thật sự một chút cơ hội cũng không có?”

Hệ thống lặp lại: [Từ chọn lựa kí chủ đến mở ra xuyên không, lại đến tiến hành nhiệm vụ, hết thảy đều là trình tự thiết lập, hệ thống không cách nào tự mình thay đổi.]

Cả người Lý Dư mắt thường có thể thấy được suy sụp.

Đây là ở một thế giới khác, hệ thống không đưa cô trở về, cô còn có thể làm thế nào?

Lý Dư nhìn chằm chằm hoa cỏ ngoài cửa sổ, không nói gì nữa.

Hệ thống cũng an tĩnh lại, cho đến khi cung nữ tiến vào đưa đồ ăn, Lý Dư ăn xong tiếp tục ngẩn người, trời tối ngủ, ngày hôm sau tỉnh lại, hệ thống như cũ không lên tiếng.

Lý Dư nằm ở trên giường, hỏi hệ thống: "Ngươi tại sao không thúc giục ta làm nhiệm vụ?"

Hệ thống: [Còn chưa tới thời gian nhiệm vụ.]

Lý Dư nghĩ thầm cũng đúng, dựa theo nội dung trong sách, công chúa điên Lý Dư còn phải ở trong cung thêm mấy tháng.