Chương 33

Mọi người không khỏi lui về phía sau nửa bước, Tiểu Thập Nhất càng mở to hai mắt, ý đồ từ trong ngọn lửa này tìm được màu xanh hắn muốn.

Lý Dư hơi hít vào, bắt đầu khẩn trương.

Phải biết rằng, cho dù là thí nghiệm quan sát tế bào biểu mô đơn giản nhất, cho dù là trong phòng thí nghiệm hiện đại, lại có giáo viên chuẩn bị đầy đủ tài liệu thì vẫn có không ít học sinh càm ràm không thể quan sát được hình dáng tế bào từ kính hiển vi.

Huống chi bây giờ là ở cổ đại, cô không xác định dùng rượu Thục Châu có được hay không, cũng không xác định Tằng Thanh có thể giống như đồng sunfat, làm cho ngọn lửa biến thành màu xanh lá cây hay không.

Nếu như không thể... mất mặt chỉ là thứ yếu, chỉ sợ đánh mất cơ hội lần này, về sau không ra khỏi Lang Hoàn Điện được.

Lý Dư lấy Tằng Thanh đang bọc trong giấy, mở ra.

Động tác của cô không nhanh, chủ yếu là thấp thỏm, nhưng cũng không chậm, sợ lộ ra chột dạ, lại không biết tốc độ như vậy ở trong mắt Tiểu Thập Nhất cùng Lý Văn Khiêm biến thành thong dong đã định liệu trước.

Cô gấp đôi tờ giấy bọc Tằng Thanh, treo trên ngọn lửa, để bột màu xanh trong tờ giấy theo nếp gấp đổ xuống.

Trải qua một phen như vậy, mặt trời đã sớm xuống núi, có cung nữ lấy đèn chiếu sáng, lại bởi vì trên bàn bày đầy đồ đạc không bỏ xuống được, chỉ có thể cầm đèn đứng ở một bên.

Tiểu Thập Nhất không thấy rõ Lý Dư đổ cái gì vào trong chén lưu ly, chỉ thấy sau khi vật kia rơi xuống, bên cạnh ngọn lửa màu cam trong chén lưu ly nhuộm lên một vòng màu xanh lá cây hắn chờ mong đã lâu.

Tiểu Thập Nhất không tự chủ được há to miệng.

Đừng nói Tiểu Thập Nhất, Lý Văn Khiêm cùng Quế Lan, thậm chí cung nữ cầm đèn cũng hoảng sợ, cung nữ kia yếu bóng vía, tay run rẩy ném vỡ ngọn đèn chiếu sáng, khiến trong đình trở nên tối đen, cũng làm nổi bật lục hỏa giương nanh múa vuốt, đặc biệt quỷ dị chói mắt kia.



Tằng Thanh đổ vào càng nhiều, màu xanh lá cây kia cũng càng ngày càng rõ ràng, thẳng đến cuối cùng hoàn toàn thay thế màu cam trong ngọn lửa.

Lật xe trong dự đoán không có phát sinh, Lý Dư âm thầm thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt bình tĩnh nhìn hai người kia: "Nhìn xem, cái này không phải biến thành màu xanh rồi sao?”

Lý Dư cũng không biết, bởi vì cô cách chén lưu ly gần nhất, cho nên khuôn mặt không chút thay đổi còn có chút tái nhợt của cô dưới ánh lửa xanh dày đặc quỷ khí vô cùng rợn người.

Tiểu Thập Nhất nghe thấy thanh âm của Lý Dư, tầm mắt từ lục hỏa chuyển đến trên mặt Lý Dư, bất chợt thấy một màn như vậy, yết hầu lăn lộn, theo bản năng nuốt một ngụm nước miếng.

Lý Văn Khiêm thừa dịp ánh sáng lờ mờ, không hề cố kỵ nhìn chằm chằm Lý Dư, đáy mắt hắn phản chiếu ánh lửa màu xanh biếc, do còn nhỏ tuổi, tròng đen nhiều hơn tròng trắng, nhìn qua còn dọa người hơn Lý Dư.

Quế Lan phục hồi tinh thần trước, bà thấp giọng quát lớn cung nữ cầm đèn bị dọa đến run lẩy bẩy, cũng nhanh chóng gọi người thắp lại đèn trong đình, dùng màu cam ấm áp xua tan bầu không khí ma quái, sau đó mới đi hỏi Lý Dư: "Điện hạ, ngọn lửa xanh này... nên dập tắt như thế nào?"

Làm thế nào để tắt đèn rượu? Dù sao cũng không phải dùng miệng thổi.

Lý Dư suy nghĩ một chút, nói: "Lấy cái bát không đậy lại nó sẽ tự tắt.”

Quế Lan theo lời lấy ra bát không đậy lại chén lưu ly.

Lục hỏa bị dập tắt, Lý Văn Khiêm rũ mi mắt, Tiểu Thập Nhất cũng bỗng nhiên hoàn hồn, hắn nhảy dựng lên khiến mọi người đều quay sang nhìn hắn, chỉ thấy ngực hắn phập phồng không ngừng, khóe mắt muốn nứt ra, một lúc lâu mới từ trong miệng phun ra một câu: "Hoàng tỷ vừa rồi đổ cái gì vào trong rượu?"

Cũng không trách hắn phẫn nộ như thế, người không sợ trời không sợ đất như hắn, chỉ sợ mẫu thân lải nhải rơi nước mắt, biết ác mộng nhiều năm qua của mẫu thân mình không phải là do suy nghĩ quá nhiều, mà là có người ác ý tính kế hù dọa, không tức điên mới là lạ.