Chương 37

Mà cô còn là một nữ tử, một nữ tử chỉ cần không cẩn thận là có thể bị hủy hoại thanh danh.

Lại nói, đây cũng là nguyên nhân mà cô kiên định muốn tìm đường chết để về nhà, mặc dù cô hiện tại đã thoát khỏi nội dung trong sách, sẽ không bị đưa đi hòa thân, cũng sẽ không bỏ mạng chết ở nơi đất khách tha hương, nhưng cô vẫn muốn về nhà càng nhanh càng tốt. Bởi vì cô không thích bầu không khí của thời đại này, không thích sự ràng buộc và hà khắc của thời đại này đối với nữ tử, lại càng không thích tương lai gần như có thể đoán trước sau khi ở lại đây.

Ở thời đại này, nữ tử lập gia đình là chuyện còn bình thường hơn đói bụng ăn cơm, tiếp tục ở lại, cô nhất định sẽ bị hoàng đế làm chủ gả ra ngoài.

Lý Dư không phải là người không muốn kết hôn, nhưng cô ghét kết hôn vì kết hôn.

Mà nam tử thời đại này, ngoại trừ nam chính Lâm Chi Yến của “Mẫu nghi thiên hạ" bởi vì tác giả an bài chỉ cưới một mình nữ chính ra, những nam nhân khác đều là người được hoàn cảnh hun đúc xem tam thê tứ thϊếp là chuyện bình thường.

Lý Dư là một người nghe bạn bè bị cha mẹ thúc giục kết hôn, lấy lý do “Con gái không kết hôn là không viên mãn” sẽ cảm thấy ghê tởm bực mình, cô là người cố gắng làm việc vì để độc lập kinh tế không lệ thuộc vào bất kỳ ai.

Cô tuyệt đối không chấp nhận được cuộc sống như vậy!

Lý Dư nhắm mắt lại, có lẽ là phản nghịch nổi lên, cô cười nhạo nói: "Để bọn họ đồn đi, cứ xem như ta ái mộ Văn Thứu đã lâu là được, dù sao hủy cũng là thanh danh của ta không phải của hắn, sợ cái gì.”

Nếu cô để chút chuyện vụn vặt này ở trong mắt, tên cô sẽ viết ngược lại!

Cách đó không xa, Hải công công tự mình dẫn Văn Thứu đi gặp hoàng đế, hạ giọng gọi: "Văn soái?”

Văn Thứu vờ như không nghe được lời nói hùng hồn của Lý Dư, cụp mắt nói: "Không sao, đi thôi.”



Lý Văn Khiêm không khuyên được Lý Dư.

Không chỉ không khuyên được, còn bị Lý Dư dụ dỗ bắt hắn cung cấp ra thời khóa biểu.



Hai ngày sau, trời còn chưa sáng Lý Dư đã bị Quế Lan lay dậy từ trên giường, giống như rối gỗ mặc cho nha hoàn loay hoay thay quần áo, ấn đến trước bàn trang điểm trang điểm.

Lý Dư cả người tỉnh tỉnh mê mê, thần hồn còn đang ở cùng Chu Công chưa trở về, tay chân bởi vì ngủ không đủ giấc có chút lạnh lẽo, khuôn mặt vốn không có huyết sắc cũng càng thêm tái nhợt.

Quế Lan rót cho cô chén trà nóng, cô cầm trong tay ủ ấm nửa ngày mới đưa lên miệng, cho đến khi mùi trà nồng đậm lan tỏa trong miệng, cô mới như tỉnh mộng, thấp giọng lẩm bẩm nói:

“Nghiệp chướng a…”

Trời mùa hè vốn là ngày dài đêm ngắn, như hôm nay trời còn chưa sáng, đoán chừng cũng chỉ khoảng bốn năm giờ, nhưng bọn Lý Văn Khiêm lại phải mỗi ngày đều dậy sớm như vậy đi học, không phải nghiệp chướng thì là cái gì?

Lý Dư còn chưa hoàn toàn tỉnh táo hiển nhiên là đã quên, cổ nhân dậy sớm đi ngủ cũng sớm, cũng không giống như cô, vô luận ngủ sớm bao nhiêu cũng không có biện pháp dậy sớm.

Quế Lan thay Lý Dư thu dọn quần áo, lại dẫn Lý Dư đến trước bàn ngồi xuống ăn điểm tâm.

Lý Dư không có khẩu vị, ỉu xìu nói: "Chọn mấy món để ta mang đi Cầu Tác Trai, đói bụng sẽ ăn, bây giờ ăn sẽ nôn.”

Quế Lan thấy Lý Dư quả thật khó chịu, cũng không miễn cưỡng, tự mình làm chủ chọn mấy loại thức ăn đun nóng cũng sẽ không ảnh hưởng đến mùi vị bỏ vào hộp thức ăn.

Sau đó lại đợi không bao lâu, cung nữ tiến vào nói hoàng trưởng tôn điện hạ đã đến, đang ở ngoài cửa chờ.

Lý Dư đứng dậy, kéo bước chân nặng trịch đi ra ngoài.

Lý Văn Khiêm trước sau như một, không có chút nào bởi vì dậy sớm mà biểu hiện ra nửa điểm khó chịu, hiển nhiên là đã thành thói quen.

Lý Dư thầm nghĩ không thể mất mặt trước một đứa bé, lấy lại tinh thần nói: "Không khó chịu, đi thôi.”