Chương 4

Lý Dư không tìm được mảnh vải dài, vì thế cô kéo chăn đệm trên giường xuống, dùng "nút nối ga trải giường" đã học được từ một nhân viên phòng cháy chữa cháy nào đó, buộc chăn và đệm thành sợi dài, giẫm lên ghế dùng sức ném lên xà nhà.

Chờ ném đệm chăn lên, Lý Dư lại buộc một cái nút vững chắc, không hề nghĩ ngợi liền trùm đầu vào bên trong.

Nếu làm chậm, cô sợ mình sẽ vì sợ hãi mà do dự.

Bởi vì cho dù biết kế tiếp nghênh đón cô không phải tử vong, mà là trở lại quỹ đạo của cuộc sống, cô vẫn toàn tâm toàn ý kháng cự hành vi nguy hiểm như vậy.

Nhưng cô muốn về nhà, dù thế nào cũng muốn về nhà.

Lý Dư nhắm mắt lại, đá văng ghế đồng thời cầu nguyện mình có thể trở lại thế giới thuộc về mình, đến lúc đó cô sẽ từ trên sô pha tỉnh lại, trên ti vi phát sóng tiết mục xem mắt mỗi tối thứ bảy mà ba mẹ hay xem, trên bàn đặt cam không hạt mà bạn thân đặt mua cho cô vào 11.11. Anh trai ở trong phòng cùng bạn gái nói chuyện video, cửa phòng không đóng cho nên có thể mơ hồ nghe thấy tiếng anh nũng nịu gọi bạn gái cục cưng, chị hai gửi cho cô một đống video của cháu trai, còn vừa flex vừa chia sẻ với cô cháu trai hôm nay lại làm ra hành động đáng yêu muốn chết nào…

Nhưng khi ghế ngã xuống đất, trong không khí vang lên một trận âm thanh vải vóc bị xé rách, âm thanh kia kéo Lý Dư từ trong ảo tưởng trở về, làm cho Lý Dư ngã thành tư thế chó ăn cứt ngay tại chỗ.

Nếu như nói dây thừng đứt là ngoài ý muốn, vậy sau khi trải qua việc bị ném vào hồ còn được cá chép trong hồ cứu sống, tảng đá nuốt vào bụng biến thành nước, cắt cổ tay một giây sau vết thương khép miệng kết sẹo, Lý Dư ngộ ra rồi.

Hệ thống có biện pháp cấm cô tự sát.

Khó trách không lên tiếng, thì ra là đang chờ cô tự nhục.

Lý Dư nằm dang tay dang chân trên giường, giống như con cá muối mất đi lý tưởng.

Hệ thống yên lặng nhiều ngày rốt cục xuất hiện, nói với Lý Dư: [Ký chủ đại nhân thường xuyên làm ra hành động dị thường, có thể sẽ khiến cho hoàng đế chú ý, nếu để hoàng đế phát hiện ngươi điên rồi sẽ dẫn đến nhiệm vụ chủ tuyến thất bại.]

Lý Dư cười lạnh: "Các ngươi trâu bò như vậy, đến đá còn có thể biến thành nước, còn lo lắng nhiệm vụ thất bại?"

Hệ thống: [Kí chủ đại nhân hiểu lầm rồi, chỉ tuyệt đối cấm tự sát, ngoài ra hệ thống tuyệt sẽ không can thiệp vào bất kỳ hành vi nào của kí chủ, cũng không dư thừa năng lượng chi phối thế giới này phát triển.]

Lý Dư: "Ta tin ngươi mới lạ.”



Hệ thống: [Hệ thống không thể nói dối.]

Lý Dư không để ý đến hệ thống nữa, tiếp tục nằm một chỗ.

Trong lúc đó có cung nữ tới đưa đồ ăn, đưa xong liền đi, một câu cũng không nói.

Lý Dư nằm đến buổi chiều, đói bụng bèn ngồi dậy ăn thức ăn.

Cô cũng không phải không nghĩ tới tuyệt thực, nhưng nếu cô dám lựa chọn tuyệt thực, cũng không cần hệ thống ra tay, những cung nữ và ma ma trông coi cô sẽ tự mình đi vào trói gô cô lại, sau đó hung hăng nhét thức ăn lỏng như cháo và nước canh vào miệng cô.

Cô thử qua một lần thì không thử nữa, vô dụng còn phải chịu khổ, cô muốn về nhà nhưng cũng không phải thật sự có khuynh hướng tự ngược.

Cơm trưa hôm nay là một chén canh cải trắng, một đĩa hành hoa thịt băm, còn có một chén cơm trắng, bữa cơm này đối với nguyên chủ mà nói tuyệt đối là nhục nhã, nhưng đối với Lý Dư đã từng làm việc xa quê, thời điểm nghèo nhất một túi mì Dương Xuân một chai tương Lão Can Ma có thể ăn hơn một tháng mà nói, hoàn toàn ở trong phạm vi có thể tiếp nhận.

Lý Dư cơm nước xong không muốn nằm nữa, đi ra ngoài phòng.

Lúc cô xuyên đến vừa qua 11.11, là mùa đông, trong sách lại là mùa hè nắng chói chang, cô nhặt lên một cành khô trên mặt đất, một bên nhàm chán lắc lư, một bên đi dạo lung tung không mục đích.

Tuy nói là bị cấm túc, nhưng bởi vì Lang Hoàn Điện rất lớn, Lý Dư không hề có cảm giác bị giam cầm.

Cô đi tới đi lui, đi tới trước mặt một bức tường bèn dừng chân.

Đúng như cô đoán, bên kia bức tường chính là bên ngoài Lang Hoàn Điện, đứng ở đây còn có thể nghe thấy tiếng bước chân tuần tra của thị vệ.

Hoàng cung, hoàng cung......

Dù là tiểu thuyết hay phim truyền hình, khi miêu tả hoàng cung đều sẽ cường điệu cung quy sâm nghiêm, một bước đi sai chính là vạn kiếp bất phục.