Chương 47

Bữa sáng của Lý Dư theo thường lệ là ăn ở Cầu Tác Trai, cô còn rất có tinh thần chia sẻ mời Văn Tố và Lý Văn Khiêm ăn cùng mình.

Văn Tố và Lý Dư giống nhau, dậy quá sớm sẽ không có khẩu vị, trước khi vào cung căn bản chưa có gì bỏ bụng, lúc này vừa vặn bụng kêu liên tục bèn không từ chối. Lý Văn Khiêm thật ra trước khi đến đã ăn một bữa điểm tâm no nê, nhưng hắn đang phát triển thân thể, vốn mau đói cho nên cũng đi theo ké một bữa.

Lý Dư vừa ăn điểm tâm vừa suy nghĩ lúc nào đi tìm Tiểu Thập Nhất hỏi chuyện nam nữ chính, nghĩ đi nghĩ lại, Lý Dư đột nhiên nhớ tới Văn Tố trong sách cũng từng tiếp xúc với nữ chính.

Thời gian là lúc tiết Thượng Nguyên, Lý Dư còn chưa điên, cũng không bị hoàng đế nhốt vào Lang Hoàn Điện.

Tiết Thượng Nguyên giải trừ lệnh giới nghiêm, toàn bộ kinh thành trắng đêm cuồng hoan, Văn Tố mang theo đệ đệ ra ngoài ngắm hoa đăng, suýt nữa bị đám người chen chúc đẩy rớt xuống cầu, là nữ chính Tiêu Nhược Tuyết đưa tay kéo cô một phen.

Bởi vậy quan hệ giữa Văn Tố và Tiêu Nhược Tuyết ở giai đoạn đầu cũng không tệ lắm, sau đó Lý Văn Khiêm đăng cơ, Lâm Chi Yến nắm giữ triều chính, Văn Tố cũng giống như đại ca của mình ghi nhớ đại ân của hoàng đế, đối với hành vi của Lâm Chi Yến cảm thấy bất mãn liền cố ý xa lánh quan hệ với thê tử Lâm Chi Yến là Tiêu Nhược Tuyết.

Lúc viết đến đoạn này, tác giả còn đặc biệt miêu tả tiếc nuối của Tiêu Nhược Tuyết đối với việc mất đi một người bạn như Văn Tố, vì thế Lâm Chi Yến còn an ủi cô một phen.

Trước mắt nội dung tiểu thuyết còn chưa tiến triển đến đó, quan hệ giữa Văn Tố và Tiêu Nhược Tuyết có lẽ còn tạm ổn.

Vì thế Lý Dư hỏi Văn Tố: "Ngươi và Tiêu Nhược Tuyết có qua lại không?”

Dứt lời, Lý Văn Khiêm và Văn Tố đều sửng sốt.

Chuyện Lý Dư hãm hại Tiêu Nhược Tuyết cũng không phải là bí mật gì, bởi vậy trong mắt người khác hành vi Lý Dư hỏi thăm Tiêu Nhược Tuyết cũng rất ý vị sâu xa, đây cũng là nguyên nhân lúc trước Tiểu Thập Nhất vẫn không chịu đem chuyện bát quái của Tiêu Nhược Tuyết và Tam hoàng tử nói cho Lý Dư.



Sau vài giây, Văn Tố lấy lại tinh thần đáp: "Chúng ta từng có thư từ qua lại, điện hạ tại sao lại đột nhiên hỏi thăm Đông Bình Hầu phu nhân?"

Đương nhiên là vì muốn trêu chọc nam nữ chính để nhận cơm hộp rồi! Đáng tiếc lời này không thể nói, Lý Dư tận lực phóng thích thiện ý của mình: "Không phải nói ta từng hãm hại cô ta sao? Cho nên ta muốn tìm một cơ hội tạ lỗi với cô ta ấy mà.”

Những lời này của Lý Dư trong quá khứ tuyệt đối không ai tin, bây giờ nói cho Văn Tố và Lý Văn Khiêm nghe, ngược lại có chút đáng tin cậy.

Nhưng không cần thiết.

Lý Văn Khiêm thiên vị Lý Dư, vì thế bất mãn nói: "Nào có đạo lý công chúa đương triều cúi đầu xin lỗi Hầu phu nhân chứ?”

Lý Dư cười cười: "Vậy chuyện này tạm gác lại đi, các ngươi trước tiên nói cho ta biết Tiêu Nhược Tuyết là người như thế nào, ta thật sự rất tò mò về người này, nhưng những người khác đều không chịu nói cho ta biết.”

Văn Tố hơi cân nhắc, cuối cùng quyết định chọn ra vài chuyện mọi người đều biết để nói: "Đông Bình Hầu phu nhân xuất thân tướng phủ... Đúng rồi, cô ấy còn là biểu tỷ của Lục công chúa.”

Chuyện này Lý Dư biết, mẫu phi của Lý Dư là Tiêu quý phi và phụ thân của Tiêu Nhược Tuyết là Tiêu thừa tướng là huynh muội.

Cũng bởi vì có quan hệ biểu tỷ muội mà Lý Dư trong sách mới có thể đặc biệt ghen tị với Tiêu Nhược Tuyết, cảm thấy Tiêu Nhược Tuyết chỉ là một thiên kim tướng phủ sao có thể sống tốt hơn mình.

Văn Tố nói tiếp: "Hoàng thượng từng hạ chỉ Đông Bình Hầu phu nhân làm chính phi cho Tam hoàng tử, sau đó không biết như thế nào liền gả cho Đông Bình Hầu, hai người đến tuổi thì thành thân, trước khi thành thân Đông Bình Hầu còn tặng không ít đồ cho tướng phủ, mỗi lần xuất kinh trở về đều mang theo một xe thổ sản rất lớn, phần lớn đều là vật hiếm lạ mà kinh thành không có... Sau khi kết hôn phu thê cũng rất ân ái, bên ngoài còn có tin đồn nói hai người bọn họ nếu gây ra mâu thuẫn, mỗi lần đều là Đông Bình Hầu cúi đầu nhận lỗi trước.”