Chương 49

Văn Thứu: "...”

Nếu là người khác ngủ gật trên lớp của hắn, cho dù là Lão Cửu hay Tiểu Thập Nhất thì hắn đều sẽ trực tiếp đi qua đánh thức người đó, hết lần này tới lần khác người ngủ lại là Lý Dư.

Văn Thứu ngược lại cũng không phải thật sự giống như lời đệ đệ muội muội mình nói, có tâm tư không thuần khiết đối với An Khánh công chúa nhỏ hơn mình mười tuổi, chỉ là...

Văn Thứu âm thầm chậc một tiếng xoay người tiếp tục giảng bài, chỉ làm như không thấy Lý Dư đang ngủ.

Lý Văn Khiêm một bên yên lặng quan sát thấy thế cũng thu hồi ý nghĩ đánh thức Lý Dư.

Kỹ năng tuyệt vời cho dù có ngủ say cỡ nào nhưng vừa tan học liền tự giác tỉnh lại theo Lý Dư Nhất xuyên việt đến thế giới này, sau khi Văn Thứu rời đi, Lý Dư không cần người kêu liền tỉnh lại, đầu óc hỗn loạn, cả người đều trở nên có chút trì độn, chỉ vì ấn tượng sâu sắc đối với giọng nói của Văn Thứu trước khi ngủ, cô không đầu không đuôi nói một câu: "Đại ca ngươi lúc nói chuyện rất ôn nhu.”

Văn Tố sợ hãi, qua một lát mới lấy lại tinh thần, nghĩ thầm đây chính là thế giới của người điên sao, thật đáng sợ.

Sau đó không đợi cô bình phục tâm tình, cô lại nhớ tới lời mình đã nói trước giờ học….

"Cho nên mới nói muốn phu thê sớm chiều hòa thuận thì vẫn phải tìm người nói chuyện ôn nhu.”

Nói chuyện... Ôn nhu…

Văn Tố chần chờ: Chẳng lẽ công chúa điện hạ đang ám chỉ gì đó?

Lý Dư chỉ biết Văn Tố là một tiểu thư khuê các bị người ta chọc tức có thể mở miệng mắng người, lại không biết dưới lớp vỏ tiểu thư khuê các còn cất giấu một linh hồn rất khôi hài.

Cô đứng dậy đi tới cửa sổ, dưới ánh mặt trời chói chang tự vỗ mặt mình, để cho mình từ trong trạng thái mê mang vừa tỉnh ngủ phục hồi lại tinh thần.



Chờ cô điều chỉnh xong trạng thái, người trong phòng học cũng đã giải tán gần hết, buổi sáng chỉ có ba tiết, phải qua hai canh giờ nữa mới bắt đầu chương trình học buổi chiều.

Hai canh giờ cũng chính là bốn tiếng, trưa hôm qua Lý Dư và Văn Tố được Lý Văn Khiêm mang đi tham quan Cầu Tác Trai, cơm trưa cũng là ăn ở Cầu Tác Trai, hôm nay cô mời Văn Tố, Tiểu Thập Nhất và Lý Văn Khiêm cùng đi Lang Hoàn Điện ăn cơm trưa, nói là để cho bọn hắn nếm thử trà sữa cô mới sai người làm.

Trà là trà hoa đào Vân Châu Lý Dư chọn ra từ trong mười mấy loại trà mà Quế Lan mang đến.

Trà này tuy rằng mang tên hoa nhưng cũng không phải là trà hoa, mà là trà lá, chẳng qua là ủ cùng hoa đào mới giúp lá trà nhiễm hương của hoa đào, cho nên gọi là trà hoa đào.

Sữa dùng sữa dê, lúc nấu thêm hạnh nhân để khử mùi hôi, nấu xong đổ vào trong nước trà màu sắc nồng đậm, cuối cùng thêm một ít đường là coi như làm xong.

Tiểu Thập Nhất nếm thử một ngụm xong chê quá ngọt, nhưng người uống hết trà sữa đầu tiên lại chính là hắn, uống xong lại đòi thêm một chén nữa cũng là hắn.

Ăn uống no đủ, Lý Dư bảo Quế Lan thu dọn hai gian phòng cho Văn Tố và Lý Văn Khiêm ngủ trưa, Lý Văn Khiêm tuy là nam tử, nhưng dù sao tuổi còn nhỏ, không cần quan tâm nam nữ khác biệt, Tiểu Thập Nhất thì cô không tiện giữ lại nơi này nghỉ ngơi, lúc rời đi Lý Dư có tiễn hắn, vừa đi vừa hỏi: "Lúc trước ngươi nói có chuyện gì đều có thể tìm ngươi, lời này còn tác dụng không?"

Tiểu Thập Nhất: "Đương nhiên là còn, tiểu gia ta tuyệt đối không nuốt lời.”

“Vậy thì tốt rồi." Lý Dư dứt khoát hỏi: “Tiêu Nhược Tuyết và Lão Tam xảy ra chuyện gì? Tại sao ngươi lại biết chuyện của hai người bọn họ?”

Tiểu Thập Nhất dừng bước, vẻ mặt như bị đau dạ dày: "Lục tỷ hỏi chuyện của bọn họ làm gì?"

Lý Dư mặt không chút thay đổi: “Ta tò mò không được sao?”

“Lúc ấy ta không nên nhắc Tiêu Nhược Tuyết trước mặt tỷ." Tiểu Thập Nhất rất hối hận, hắn nhìn cửa lớn Lang Hoàn Điện gần trong gang tấc, lại nhìn Lý Dư, cuối cùng vẫn không làm ra được hành động mất mặt co cẳng bỏ chạy, nhưng hắn thật sự không muốn nhắc tới Tiêu Nhược Tuyết với Lý Dư, nguyên nhân rất đơn giản: “Ta nói cho tỷ biết cũng được, nhưng tỷ phải hứa đừng như trước kia chạy đi chọc tức người ta.”