Chương 6

Hôm nay trời trong nắng ấm, Lý Dư leo lên cây ngồi, chờ đội thị vệ tuần tra dưới tường đi xa, cô lập tức giẫm lên mái hiên trèo ra ngoài.

Một đầu khác của tường là một hành lang rất dài, hai bên đều là tường màu đỏ thắm, bởi vì chưa từng ra ngoài thăm dò, mỗi một bước kế tiếp, Lý Dư đều chỉ có thể tin tưởng trực giác của mình.

Trong lúc đó hệ thống còn ở bên tai cô ầm ĩ: [Mời kí chủ trở về Lang Hoàn Điện, tránh cho nội dung tiểu thuyết xuất hiện sai lệch.]

Lý Dư hạ giọng nói: "Câm miệng, rốt cuộc là ai cho ngươi tự tin, để ngươi cho rằng ta sẽ đi theo nội dung tiểu thuyết?"

Hệ thống: [Hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến có thể đạt được cơ hội ước nguyện, cho dù ngươi muốn sở giữ tài phú trăm triệu, hệ thống cũng có thể hoàn thành tâm nguyện cho ngươi.]

“Trăm triệu?!” Lý Dư líu lưỡi: "Cục quản lý hệ thống của các ngươi lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? Không sợ lạm phát sao?”

Hệ thống: [Cục quản lý sẽ cung cấp tài sản này làm phần thưởng cho ký chủ đại nhân bằng cách biển thủ tài sản của người khác.]

Lý Dư lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã xuống đất, cô cắn răng nói: "Cầu xin Cục hệ thống các ngươi làm chuyện có nhân tính xíu đi.”

Lý Dư không quản hệ thống nữa, cô cẩn thận né tránh thị vệ tuần tra cùng với cung nữ thái giám đi ngang qua, giống như con ruồi mất đầu chạy loạn khắp nơi.

Vận khí của cô không tệ, từ sáng đến chiều không bị người ta phát hiện, cuối cùng tìm được một chỗ giống như lâm viên.

Lý Dư đoán nơi này đại khái chính là ngự hoa viên, nghĩ thầm: Không biết có thể bắt gặp hoàng đế hay không, đến lúc đó cô nhặt tảng đá liền xông lên, thế nào cũng có thể tính là "ý đồ hành thích", chắc chắn tử tội.

Lý Dư đang ngồi xổm sau núi giả chọn đá, sau lưng đột nhiên có người quát to một tiếng: "Ai ở đó!"



Lý Dư kinh ngạc: Thế này cũng có thể bị phát hiện?

“Ra đây!” Người nọ hô xong, Lý Dư nghe thấy tiếng bước chân tới gần vị trí của cô.

Lý Dư ở trong lòng nói phải bình tĩnh, có lẽ người bị phát hiện không phải chính mình, lúc này loạn động ngược lại sẽ bại lộ...

Một mũi tên rơi xuống mặt đất bên cạnh Lý Dư, Lý Dư rốt cục không thể lừa mình dối người, đứng dậy co cẳng bỏ chạy.

Nhưng bởi vì ngồi xổm quá lâu, hai chân tê dại, Lý Dư chưa chạy được mấy bước đã ngã mặt xuống đất.

Lý Dư đau đến rơi lệ, hy vọng những thị vệ kia có thể bắn cô thêm một tiễn, tốt nhất là có thể một tiễn bắn chết cô, đáng tiếc thị vệ thị lực siêu cường liếc mắt một cái liền nhận ra quần áo trên người cô, sau đó lại xác định cô chính là vị An Khánh công chúa bị hoàng đế hạ chỉ cấm túc kia, liền đưa cô đi Phượng Nghi Cung của hoàng hậu, chờ đợi xử lý.

Hoàng hậu tuyệt đối là người ghét Lý Dư nhất trong hậu cung, bởi vì mẹ đẻ của Lý Dư là Tiêu quý phi từng là đối thủ không đội trời chung của hoàng hậu, sau khi Tiêu quý phi qua đời, hoàng hậu liền đem chán ghét của mình đối với Tiêu quý phi chuyển đến trên người Lý Dư.

Biết được Lý Dư công khai vi phạm thánh chỉ, chạy ra khỏi Lang Hoàn Điện, trong lòng hoàng hậu miễn bàn có bao nhiêu cao hứng.

Bà thậm chí không từ nội điện đi ra liếc mắt nhìn Lý Dư một cái, đã sai người đi truyền lời cho hoàng đế, mặt ngoài nói Lý Dư là công chúa đưa đi hòa thân, bà không dám tự ý xử trí, thực tế chính là cáo trạng, để hoàng đế nhìn xem Lý Dư cả gan làm loạn bao nhiêu, dám kháng chỉ không tuân.

Ma ma trong cung của hoàng hậu phụng mệnh bảo Lý Dư quỳ trước điện, chờ hoàng đế tới.

Người hiện đại như Lý Dư làm sao quen quỳ gối, chờ ma ma vừa đi, cô lập tức đứng lên, đạp nhảy vung chân, chân của cô đến bây giờ vẫn còn tê dại, bắp chân giống như bị vô số con kiến gặm cắn, rất khó chịu.

Ma ma để lại hai thái giám ở ngoài điện trông chừng Lý Dư, bọn họ thấy cử chỉ của Lý Dư kỳ quái, một người trong đó lập tức đi vào bẩm báo hoàng hậu.