Chương 18: Giận dỗi (2)

Lúc anh nhận lệnh đến bệnh viện đón người, nhìn thấy Khương tổng trên mặt là vết sẹo dữ tợn, mặt không cảm xúc, anh trong lòng có chút lo lắng, quả nhiên là không dễ gần.

Trần Thần ngây ngốc hai giây, sau đó rất tận tình đưa ra câu trả lời: “Có thể là nó không thích việc ngài mua biệt thự cho nó?”

“Không, nó thích căn phòng lớn” Khương Cung phủ định ngay lập tức. Không đúng, ốc sên bò chậm như vậy sẽ thích một căn phòng lớn sao?

“Vậy có thể nào là do không có ốc sên chơi chung với nó?” Trần Thần lại nói

“Không phải” Khương Cung lần nữa phủ định, lúc ở bệnh viện, hắn thấy nó ở một mình rất thoải mái.

“Vậy…..” Trần Thần có chút cạn lời rồi, Khương tổng ngài cũng không phải ốc sên, sao biết được là nó thích hay không thích cái gì chứ, anh bất chấp tất cả, “Vậy có thể là do vấn đề WC, bởi vì ngài nhìn lén nó đi WC nên không vui”

Nói xong, không đợi Khương Cung trả lời, Trần Thần liền ngây ngốc. Anh đang nói cái gì vậy a, ốc sên lại chẳng phải con người, sao lại cảm thấy thẹn do bị nhìn lén chứ.

Thôi, cùng lắm là bị cho thôi việc.

“Có khả năng…..” Khương Cung bỗng nhiên nói, “Khả năng chính là do vậy”

Khương Cung không để ý Trần Thần đang kinh ngạc, liền phân phó: “Cậu lắp rắp biệt thự nhanh lên, đặc biệt là nhà WC, để nhiều khăn giấy với xử lý sạch sẽ một tí”

Trần Thần: “…..”

Sau đó, Khương Cung quay về phòng khách, đem cái bình thủy tinh nhấc lên, nhìn con ốc sên còn đang giận dỗi, thấp giọng nói: “Được rồi, sau này ta sẽ không lén xem mi đi WC nữa”

Tốt lắm, đại lão rốt cuộc cũng ý thức được là mình sai rồi.

Hai cái râu giật giật thò ra, nhưng toàn thân vẫn chưa chui ra hết. Cứ như vậy dễ dàng tha thứ, cậu không cần mặt nũi sao. Khương Cung cũng không vội, thấy thân hình con ốc sên giật giật, hắn liền biết mình đoán đúng rồi.

Con ốc sên này thật là... Khương Cung mỉm cười, không hổ là ốc sên của hắn, giận dỗi cũng đáng yêu như vậy.

"Được rồi, được rồi, đừng giận, ta mua cho mi rau củ tươi ngon nhất nhé? Sáng mai tôi đi mua, tự tay mua."

Trần Thần ở bên kia yên lặng lắp ráp đồ trang trí cho biệt thự, mắt nhìn mũi nhìn tim, giả vờ như không nhìn thấy, không nghe thấy Khương Cung đang nịnh nọt một con thú cưng bé nhỏ.

Tuy nhiên, trong lúc lắp ráp, Trần Thần vẫn không thể không nghe lỏm, nghe mà trong lòng anh ta rùng mình, nảy sinh một ý tưởng đại nghịch bất đạo.

Sau vụ hỏa hoạn, liệu Khương tổng có vấn đề về tinh thần hay không?

Bằng không sao lại nói chuyện với một con ốc sên, như thể con ốc sên đó thực sự có thể hiểu tiếng người.

Nếu là mèo chó hoặc các vật nuôi khác thì còn đỡ, anh cũng sẽ không nghi ngờ, nhưng đó chỉ là một con ốc sên thôi, ai cũng biết, ốc sên là sinh vật đơn giản, nó không có não, cũng không có chỉ số thông minh, chỉ có bản năng sinh tồn và sinh sản. Khương Cung nói nhiều đến đâu cũng sẽ không có bất kỳ phản ứng nào.

Thậm chí theo Trần Thần nhìn nhận, việc con ốc sên thu mình vào vỏ chỉ đơn giản là xuất phát từ bản năng sinh vật muốn nghỉ ngơi, nhưng Khương Cung lại có thể suy diễn ra ý nghĩa khác.

Điều này thật sự... rất khó không làm người khác hiểu lầm.

Nghe nói có một số người bị biến dạng hoặc tàn tật, đầu óc họ sẽ xảy ra vấn đề, có người không thể chấp nhận được sự thật, có người khác lại trở thành kẻ điên...

"Trần Thần, làm xong thì liền về đi."

Bỗng nhiên, giọng nói lạnh lùng của Khương tổng vang lên từ phòng khách. Trần Thần giật mình, theo phản xạ ngẩng đầu lên, đập vào mắt là đôi mắt đen lạnh lùng của Khương Cung.

Khương Cung nhìn chằm chằm Trần Thần một cách vô cảm, trong tay cẩn thận che chở chiếc bình thủy tinh đựng ốc sên, không biết là hắn rốt cuộc có phải biết là Trần Thần đang nghĩ gì không.

Trần Thần tim đập thình thịch, không dám suy đoán, vội vàng đặt những món đồ trang trí cho biệt thự mà mình đã lắp ráp xong lên bàn trà, quét dọn sàn nhà sạch sẽ rồi rời đi.

Trần Thần đi rồi, nét mặt Khương Cung vẫn không thay đổi, thậm chí còn trở nên lạnh lùng hơn.

Hắn nói ốc sên của mình có thể hiểu tiếng người nghĩa là nó hiểu tiếng người thật. Hắn nói ốc sên của mình có linh tính nghĩa là nó có linh tính, ai dám phủ nhận?

"Ốc sên nhỏ, chui ra đi, ta hứa sẽ không nhìn lén mi. Không chỉ đi vệ sinh, ta cũng sẽ không nhìn cậu lúc ngủ nữa" Khi ở bệnh viện một tháng, điều Khương Cung thích nhất là nhìn nó ngủ và ăn.

Gương mặt càng lạnh thùng, giọng nói của Khương Cung lại càng dịu dàng.

Cuối cùng, con ốc sên vẫn là được dỗ ra, từ từ thò thân, sau đó bò đến thức ăn trên bàn gặm nhấm.

Đói bụng.

Không nên vì tức giận với hắn mà để bản thân đói.

Khương Cung bật cười, khẽ nói: "Tối rồi mi không nên ăn nhiều như vậy, cẩn thận béo."

Hừ, mới không béo.

Hiện tại cậu rất đói, cực kỳ đói, đói đến mức có thể nuốt chửng một con trâu.

Nguyễn Mông tiếp tục gặm nhấm, giả bộ không nghe.

Khương Cung lại cười cười, không tiếp tục trêu chọc con ốc sên đang chăm chú ăn này. Hắn đi tắm rửa, vệ sinh cá nhân rồi nghỉ ngơi.

Nhưng khi tắm rửa xong ra xem ốc sên, Khương Cung lại phát hiện con ốc sên đang bò đi bò lại trên thức ăn, hai cái râu trên đầu cũng cụp xuống, trông có vẻ rất khó chịu.

"Sao vậy?" Khương Cung hơi lo lắng.

Bụng Nguyễn Mông căng tròn, khó chịu đến muốn khóc.

Ôi ô ô, ăn no căng bụng

Tác giả có lời muốn nói: Khương Cung: Kiều khí.