Chương 19

Tay Lê Du khựng lại.

"Được." Anh đáp.

Ôn Thịnh Nhiên tiễn anh ra ngoài.

Hôm nay cậu và Lê Du mới gặp lần đầu, đối phương có thể giúp cậu đến mức này quả là hiếm có.

Cậu thực sự rất biết ơn anh.

Cũng thực sự chân thành nảy sinh một chút thương mến.

Lê Du đúng là quá mềm lòng rồi.

Nếu vài năm trước, khi Dịch thiếu gia tỏ tình với anh mà anh đập cho một trận ra trò thì...

Có khi cũng chẳng có mấy chuyện rắc rối về sau.

*

Sự thật chứng minh, giường nhà Lê Du rất mềm.

Ôn Thịnh Nhiên ngủ một đêm không mộng mị, sáng hôm sau thức dậy vẫn còn chút không nỡ.

Cậu lăn một vòng trên giường rồi ngồi dậy.

Phòng khách trống rỗng, Lê Du không có ở đó.

Ôn Thịnh Nhiên đi một vòng, trên bàn ăn thấy một mẩu giấy với nét chữ sạch sẽ gọn gàng.

"Mua bữa sáng."

Cậu kéo lại áo choàng tắm, ngẩn ngơ một giây.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, cậu thậm chí có cảm giác như thật sự đang sống chung với Lê Du.

...Đang nghĩ gì vậy chứ.

Ôn Thịnh Nhiên lười biếng mắng mình một câu trong lòng rằng đã bị sắc đẹp làm cho mê muội, quyết định đi rửa mặt trước.

Cậu vừa mới đi được hai bước thì nghe thấy tiếng chìa khóa đang xoay trong ổ khóa ở cửa.

Trùng hợp vậy sao, đã về rồi?

Ôn Thịnh Nhiên ngẩn ra.

Giây tiếp theo, cậu nghe thấy một giọng nói quen thuộc và vui vẻ: “Anh! Hôm nay em được nghỉ, đặc biệt đến thăm anh đấy, hehe, mang cho anh bữa sáng ngon nhất gần trường em! Bất ngờ không, vui không..."

Lời nói của người đó đột ngột dừng lại.

Ôn Thịnh Nhiên nhìn Minh Hành trưng ra vẻ mặt cứng đờ trước mặt một cách vô cảm.

Minh Hành mở miệng: “Ôn Ôn".

Cậu ta vội vàng lùi lại một bước, nở một nụ cười gượng gạo: “Trùng hợp thật, cậu cũng ở anh trai tôi..."

Chữ “nhà” còn chưa kịp nói ra đã bị cậu ta nuốt trở lại.

Ôn Thịnh Nhiên ngừng lại một chút, nhìn qua gương bên cạnh, thấy hình ảnh của mình trong mắt Minh Hành.

Một chiếc áo choàng tắm lỏng lẻo, quần áo xộc xệch, xương quai xanh còn có vết đỏ do tư thế ngủ không tốt.

Cậu im lặng một lúc, rồi mở miệng:

“...Hành này".

“Minh Hành". Giọng nói lạnh lùng vang lên từ cửa.

Minh Hành đang ngây người ra thì phản xạ có điều kiện, cả người run lên, đã đứng thẳng người và hô to: “Có mặt!”

Ôn Thịnh Nhiên: “..."

Hành à, trước mặt anh trai cậu, cậu trông thật chẳng có chút tiền đồ nào.

Tuy nhiên, cậu cũng không ngờ rằng Minh Hành và Lê Du lại là anh em ruột, dù một người họ Minh, một người họ Lê.

Việc này cần giải thích một chút.

Cậu nghĩ.

Nghĩ vậy, cậu hắng giọng.

Vừa định mở lời thì ánh mắt của Lê Du đã rơi vào cậu.

Anh hơi ngừng lại.

Ôn Thịnh Nhiên hiếm khi cảm thấy hơi ngượng ngùng.

Cậu chỉnh lại áo choàng, lùi lại một bước, định giải thích rằng mình không cố ý quyến rũ trẻ con thì đối phương đã bước tới.

Sau đó...

Trực tiếp chắn tầm nhìn của Minh Hành đằng sau.



“Đem đồ vào đi".

Lê Du không quay đầu lại, ra lệnh.

Ý của anh là muốn để lại thời gian cho Ôn Thịnh Nhiên chỉnh trang lại.

Ôn Thịnh Nhiên sắp xếp lại quần áo, chậm rãi đi vào, đi được nửa đường lại quay lại.

“Tối qua quản lý cửa hàng thông báo trong nhóm rằng hôm nay mở cửa, và lịch làm việc đúng lúc đến lượt cậu". Cậu nói, “Có lẽ cậu chưa nhìn thấy".

Lê Du sững người.

Sau đó, anh nghe thấy giọng em trai mình như một con khỉ bị lửa đốt vào mông:

"A a a thật không vậy?!"

"Tôi... tôi ... điện thoại của tôi hết pin nên không xem tin nhắn." Cậu ấy nhăn nhó mặt mày, "Giờ phải làm sao đây, đã chín rưỡi rồi, chắc chắn không kịp rồi!"

Lê Du: “..."

Anh không nhịn được, lên tiếng: "Thông báo gấp, chắc chắn người ta sẽ xác nhận lại với em."

"Chẳng phải em chưa trả lời người ta sao?"

"Ê?" Minh Hành bình tĩnh lại, "Hình như đúng vậy?"

Cậu nhìn Ôn Thịnh Nhiên, chớp mắt: "…Nhiên Nhiên?"

Ôn Thịnh Nhiên mỉm cười: "Lừa cậu đấy."

Nói xong, cậu thản nhiên quay người bước vào phòng tắm của phòng khách, tiện tay đóng cửa lại.

Trong phòng vang lên tiếng rửa mặt, Minh Hành cuối cùng cũng tỉnh táo lại, thở phào nhẹ nhõm, nói một câu "May quá, may quá."