Chương 29

Ôn Thịnh Nhiên im lặng một lúc, đột nhiên giơ tấm số trong tay lên: “Cái này là gì thế?”

Cậu giả vờ ngây thơ, như thể thấy đủ rồi thì rút lui.

Lê Du nhìn cậu, không vạch trần ý định nhỏ nhặt đó, thu lại ánh mắt.

“Vào trong thì biết". Anh nói, “Đi sát anh, đông người, đừng để lạc".

*

Ôn Thịnh Nhiên vẫn luôn theo sát Lê Du trên đường đi, nhưng cũng không quên quan sát xung quanh.

Lúc vào cửa, cậu đã chú ý thấy rằng, mặc dù mặt tiền không bắt mắt, nhưng khi đi qua hành lang, bên trong lại là một không gian khác biệt.

Giờ đây, họ cuối cùng cũng đã đến nơi bên trong nhất.

Đó là một căn phòng không lớn, trang trí tinh tế mang đậm nét cổ điển.

Phía trước căn phòng là một sân khấu hình tròn, những người trông giống như nhân viên ở đây mặc đồng phục giống nhau, hoặc là sườn xám hoặc là đồng phục tiêu chuẩn. Một số dẫn đường, một số nói chuyện nhỏ, và một số đang kiểm tra hiện trường.

Dưới sân khấu là vài hàng ghế được sắp xếp gọn gàng, hai bên có trà và những món điểm tâm tinh tế.

Họ đến không phải quá sớm, lúc này trên ghế đã có khá nhiều người ngồi, bên cạnh đặt những tấm biển số giống hệt tấm trong tay Ôn Thịnh Nhiên.

Đây là một buổi đấu giá nhỏ, mang tính chất cá nhân.

Ôn Thịnh Nhiên có chút ngạc nhiên.

Lê Du dẫn cậu ngồi xuống hàng ghế phía sau: "Một lát nữa, nếu có món gì thích thì cứ tự giơ biển."

Ôn Thịnh Nhiên cảm thấy cảm động vì sự tin tưởng của anh, lịch sự từ chối: "Thôi, em không mua nổi."

"Anh trai em trả tiền." Lê Du rất bình thản.

Ôn Thịnh Nhiên: "..."

Cậu có chút cảm giác áy náy về việc trêu chọc Ôn Diễm vào buổi sáng.

"Vậy còn anh?" Cậu hỏi, "Muốn mua gì à?"

Lê Du chắc chắn không thể vô cớ đưa cậu đến buổi đấu giá này, chỉ có thể là tiện đường mà thôi.

Cậu nghi ngờ rằng anh trai mình đã nhờ Lê Du đưa cậu đi khắp nơi để mở mang tầm mắt.

Lê Du vốn định trả lời, nhưng khi nhìn vào đôi mắt sạch sẽ pha chút trà nâu của cậu trước mặt, anh chợt dừng lại.

"Em đoán xem." Anh nói.

Ôn Thịnh Nhiên: "..."

Cậu thở dài: "Em không thích trò này đâu."

"Em thích mà." Lê Du đáp.

Ôn Thịnh Nhiên: "..."

Thôi được, cậu thừa nhận, cậu thích.

Cậu thực sự rất tò mò.

Bởi vì buổi đấu giá này không hề xuất hiện trong nguyên tác.

Cậu nhìn Lê Du với vẻ đáng thương, nhưng đối phương dường như hoàn toàn không mảy may động lòng.

Ôn Thịnh Nhiên im lặng một lúc, rồi đột nhiên nói:

"Nếu Dịch thiếu gia có mặt ở đây thì tốt quá."

Ánh trăng sáng của hắn là một người có trái tim đen tối.

Không biết liệu Dịch thiếu gia có biết điều này hay không.

Câu này chỉ là nói bâng quơ, vì trong nguyên tác, Dịch thiếu gia và Lê Du chỉ có mối quan hệ bình thường, và Lê Du cũng không biết rằng người từng tỏ tình với mình lại có thể làm những chuyện như vậy.

Nhưng khi câu nói vừa dứt, ánh mắt của Lê Du chợt lóe lên.

"Vậy sao?" Anh bình thản nói.

Ôn Thịnh Nhiên sững sờ một chút.

Chưa kịp nghĩ ra ý nghĩa của câu nói đó, ánh mắt của Ôn Thịnh Nhiên đã bị thu hút bởi một bóng dáng không xa.

Nói cái gì, thì cái đó đến thật.

Cậu nghĩ.

Không xa lắm, một người đàn ông vai rộng chân dài ôm một nữ omega xinh đẹp bên cạnh.

Gương mặt hắn ta có một vết sẹo ngắn, tăng thêm vài phần ngạo nghễ.

Đó chính là bạn của Dịch thiếu gia, người hôm đó cố tình hất rượu lên người cậu — Lý Dương.

...

Khi Ôn Thịnh Nhiên nhìn thấy Lý Dương, Lý Dương cũng nhìn thấy cậu.

Ôn Thịnh Nhiên nở một nụ cười rạng rỡ với hắn ta.

Sắc mặt của Lý Dương lập tức trở nên âm u.

Omega bên cạnh hắn ta là một người nhạy cảm và chu đáo, khẽ hỏi hắn ta: "Anh Dương, có chuyện gì vậy?"

"Không có gì." Lý Dương nghiến răng cười lạnh một tiếng, "Nhìn thấy một thằng khốn."

Hồi trẻ, hắn ta làm những việc không thể thấy ánh sáng, nên thói quen nói năng thô tục đến giờ vẫn chưa sửa được.

Nữ omega bên cạnh đã quen với điều này, tò mò liếc nhìn về phía đó.