Chương 3

Cậu nhớ lại dáng vẻ phải gượng gạo mỉm cười khi tham dự cuộc họp cổ đông của công ty trước đây.

Lần này thì đúng rồi.

Ôn Thịnh Nhiên đẩy cửa, thuần thục nở nụ cười, đón lấy ánh mắt u ám của người đàn ông.

*

Hôm nay người đàn ông quả thực rất tức giận, Ôn Thịnh Nhiên nhìn ra được.

Sự khó chịu hiện rõ từ khóe mắt đến chân mày của hắn, nhưng ngay khi nhìn thấy Ôn Thịnh Nhiên, những khó chịu đó đều bị đè nén xuống, thay vào đó là một sự nhẫn nhịn.

Hai người cùng nhau bước xuống cầu thang, những người trước đó không dám thở mạnh trong phòng khách đều thở phào nhẹ nhõm.

Người hầu bưng bữa tối lên, Ôn Thịnh Nhiên ngồi xuống một bên.

Cậu thực ra đã rất đói rồi, nhưng vào lúc này, cậu không có tư cách để ăn uống thỏa thích. Cậu cầm dao nĩa, từ từ ăn món salad trước mặt, động tác tao nhã.

“Em ấy không ăn nho". Người đàn ông đột nhiên mở miệng.

Ôn Thịnh Nhiên nhìn quả nho xanh đẹp đẽ đang nằm trên nĩa của mình, im lặng trong chốc lát.

Sau đó, cậu đổi sang một miếng dưa lưới một cách tự nhiên.

Cậu không xin lỗi.

Bởi vì “em ấy” sẽ không xin lỗi vào lúc này.

Nước ngọt trong miệng, còn nơi đầu mũi là mùi rượu từ chỗ ngồi chính tỏa ra.

Tối nay người đàn ông uống hơi nhiều, ánh mắt đờ đẫn trông như đang say.

Ánh mắt hắn dừng lại trên khuôn mặt của Ôn Thịnh Nhiên, không hề bị hành động của cậu làm vui lòng, ngược lại, trong ánh mắt thêm một chút khó chịu.

Hắn đột nhiên nói: “Đi thay quần áo đi".

Tay của Ôn Thịnh Nhiên khựng lại một chút.

Cậu hơi tiếc nuối liếc nhìn đĩa salad đang ăn dở, không nói gì thêm mà đứng dậy lên lầu thay lại chiếc áo thun rẻ tiền và quần jean của mình.

Khi cậu xuống lầu, người đàn ông vẫn ngồi ở chỗ cũ.

Cậu dừng lại một lúc rồi đi tới, người đàn ông nheo mắt lại, nhìn chằm chằm vào cậu một lúc rồi đột nhiên đưa tay ra.

Ôn Thịnh Nhiên bị hắn kéo vào lòng, buộc phải ngồi nghiêng trên đùi hắn.

Đây là một tư thế rất ái muội.

Ôn Thịnh Nhiên có chút ngạc nhiên, vì người đàn ông này bình thường không bao giờ làm vậy.

Tuy nhiên, cậu vẫn nhanh chóng cúi mắt, trở nên ngoan ngoãn.

“...Dịch thiếu gia".

Cậu khẽ mở miệng, dùng giọng điệu kính trọng để gọi đối phương.

Là sự ngoan ngoãn không chê vào đâu được, dễ thương lại khiến người ta yêu quý.

Người đàn ông nhìn cậu, đột nhiên cười lạnh hai tiếng: "Sợ tôi à?"

"...Sợ." Ôn Thịnh Nhiên ngừng một chút, trả lời thành thật.

Cậu sợ người đàn ông uống rượu, nhất là khi hắn say.

Tin tức tố của người đàn ông này vốn đã như vodka, nay lại thêm mùi rượu.

Cậu nhạy cảm với mùi hương, phải tốn nhiều sức hơn bình thường một chút để không để lộ vẻ chán ghét trên khuôn mặt mình.

Ví dụ như bây giờ.

Cậu nhăn mũi lại, đặt má lên vai người đàn ông, hít một hơi không khí trong lành.

Còn trong mắt người đàn ông, đây lại giống như một con mèo ngoan ngoãn được nuôi trong nhà đang cọ vào cổ hắn.

Tâm trạng bực bội của hắn cuối cùng cũng được xoa dịu, ngón tay lướt qua chiếc cổ trắng trẻo của đối phương, chiều chuộng sự nhõng nhẽo của cậu.

“Sợ gì?” Hắn nói khẽ.

Hắn xoa nhẹ má cậu, từ khuôn mặt tinh xảo đến chiếc cằm nhỏ nhắn, ánh mắt tối tăm: “Trước đây chưa từng nhận ra, khuôn mặt này của cậu, quả thật rất đẹp".

Ngón tay của Ôn Thịnh Nhiên khựng lại.

Cậu cúi mắt xuống, giọng ngoan ngoãn và rất tự giác: "Là nhờ phúc của Du thiếu gia."

Bàn tay đang chạm vào mặt cậu dừng lại.

Ôn Thịnh Nhiên kiên nhẫn đợi một lúc, ngẩng đầu lên, hơi mơ hồ chớp mắt: "…Dịch thiếu gia?"

"Hai người không giống nhau." Người đàn ông mở miệng, giọng điệu rất lạnh lùng.

Ôn Thịnh Nhiên ngẩn ra: "Nhưng mà..."

"Đã nói là không giống." Dịch Thành ngắt lời cậu, "Không hiểu à?"

Hắn ngừng lại một lúc, cười lạnh: "Cậu cũng xứng."

Ôn Thịnh Nhiên im lặng một lát, rồi ngoan ngoãn đáp: "Vâng."

"Biến đi." Dịch Thành nhắm mắt lại.

Ôn Thịnh Nhiên dừng một chút, cẩn thận bước xuống khỏi người hắn.

Mặc dù không biết vì sao Dịch Thành lại tức giận.