Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi Công

Chương 8-2

« Chương Trước
Anh mặc kệ Cố Dư Sanh có ý gì, anh không phải nguyên chủ, cũng sẽ không đối với Cố Dư Sanh có cảm xúc không đành lòng hay ái mộ gì hết.

Chỉ là lúc này, đột nhiên trên đùi anh có một vật nặng đè lên, anh cúi đầu liền nhìn thấy Cục Bông lười biếng mà ghé vào đùi anh nằm, tựa hồ phát hiện tâm trạng anh không tốt, còn dùng một than lông mao của nó cọ cọ an ủi anh.

Hiện giờ là thời điểm nó rụng lông, lúc này nó một cọ cái, quần anh liền dính không ít lông mèo màu trắng.

Phó Tuân nheo mắt lại, nắm lấy sau cổ Cục Bông, đem nó nhấc tới trước mặt mình.

Cục Bông không thoải mái mà meo meo hai tiếng, khóe miệng Phó Tuân hơi cong lên, nổi lên hứng thú, nhấc lên nhấc xuống ba lần, mới thả nó ra.

Anh cảm thấy chính mình có hơi nhàm chán, cư nhiên một mình ở chỗ này chơi với mèo, anh vừa nhớ tới một chuyện, điện thoại lại reo lên.

Lần này là Đoạn Phong, cũng vì chuyện sinh nhật ngày mai của anh.

Anh vẫn nói như cũ, ngày mai phải về nhà một chuyến.

Đoạn Phong có hơi kinh ngạc: “Phó ca, hình như gần một năm rồi anh không về nhà?”

Khóe miệng Phó Tuân hé mở, anh biết nguyên chủ rất ít về nhà, lại không nghĩ tới đã gần một năm rồi vậy mà một lần cũng không về nhà.

Anh chậc nhẹ một tiếng.

Thời điểm anh nổi loạn nhất, cha mẹ tức giận đến mức mặc kệ anh, anh cũng chạy về thăm nhà vài lần, sợ hai vị trong nhà tức giận sinh bệnh nặng.

Nguyên chủ còn tàn nhẫn hơn so với anh.

Trong trí nhớ, nguyên thân là đứa con trai độc nhất trong nhà, hơn nữa cha mẹ đối xử với hắn rất tốt, cho dù là chuyện của Cố Dư Sanh, cũng là vì nhìn không thuận mắt thái độ của nguyên thân, mới không thích Cố Dư Sanh.

Phó Tuân gãi gãi tóc, có hơi bực bội.

Nguyên chủ để lại một đống lộn xộn cho anh, anh đối với nguyên chủ vốn dĩ không có nhận xét gì, hiện tại ngược lại có hơi chướng mắt.

Thích một người theo đuổi không được, cha mẹ mặc kệ không hỏi, quả thực chẳng làm nên trò trống gì.

Ngoại trừ tiền nhiều, lớn lên đẹp trai.

Chỉ là công ty là của gia đình, diện mạo là vấn đề gen, hắn tiếp nhận công ty mấy năm nay, cũng chỉ miễn cưỡng duy trì công ty không thụt lùi mà thôi.

Đoạn Phong đợi hồi lâu không thấy Phó Tuân nói chuyện, sờ sờ cái mũi:

“Phó ca, hiện tại anh có thể suy nghĩ thông suốt cũng không muộn, hay là ngày mai em cùng anh về nhà?”

“Không cần.” Phó Tuân trực tiếp từ chối.

Nói xong, anh liền cúp điện thoại, từ trong ký ức tìm được chỗ ở của cha mẹ, về phòng ngủ thay quần áo, cầm lấy chìa khóa xe, mở cửa đi ra ngoài.

Kỳ thật anh không muốn quản chuyện của nguyên chủ.

Xuyên thư không phải do anh tự nguyện, còn phải thay hắn thu dọn cục diện rối rắm, nào có chuyện tốt như vậy?

Tô Quân Ngạn, là bởi vì người là anh ngủ, cho nên anh sẽ lo.

Mà cha mẹ nguyên thân? Phó Tuân không kiên nhẫn mà nhíu mày, nhớ tới cha mẹ trong ký ức, trong lòng anh mắng một câu, cho dù anh không muốn quản, nhưng hiện tại anh còn đang dùng thân phận của nguyên thân, vậy thì đó chính là cha mẹ anh, anh có thể mặc kệ sao?

Anh mím môi mỏng thành một đường thẳng tắp, mặt mày có hơi lạnh lùng, lái xe thẳng về hướng Tây Giao.

Thời điểm về tới khu biệt thự Tây Giao, sắc trời đã tối sầm xuống, bảo vệ ở cửa nhận ra anh nên cho anh vào, từ phía xa nhìn thấy ngôi nhà trong trí nhớ, Phó Tuân đột nhiên dẫm phanh xe lại.

Anh nghiêng người sát ra sau, trong miệng ngậm điếu thuốc, không biết như thế nào, anh lấy điện thoại ra gọi điện.

Anh gọi điện thoại cho Tô Quân Ngạn.

Lúc anh đưa Tô Quân Ngạn về nhà đã bảo cậu đưa số điện thoại cho anh.

Điện thoại vang lên nửa ngày, vẫn luôn không có người nghe.

Khuôn mặt Phó Tuân càng thêm lạnh lùng, anh nhìn điện thoại, lại gọi thêm một lần.

Vẫn như cũ không có người nghe máy.

Phó Tuân cầm điện thoại bình tĩnh áp bên tai, thẳng đến khi âm thanh trong điện thoại dừng lại, anh rũ đôi mắt, khóe miệng khẽ cười.

Kỳ thật anh cũng không biết tại sao lại muốn gọi cuộc điện thoại này.

Có lẽ là bởi vì, ở chỗ này, chỉ có một mình Tô Quân Ngạn là người mà chính anh quen biết, chứ không phải thông qua ký ức nguyên chủ.

Anh kẹp điếu thuốc ở giữa hai ngón tay, ngón tay nguyên chủ thon dài trắng nõn, các đốt ngón tay rõ ràng, chỉ là hành động kẹp điếu thuốc để ở bên môi thôi đã xinh đẹp gợi cảm nhường này.

Anh ngồi trong xe, nhíu mày không biết suy nghĩ cái gì, thẳng đến khi điếu thuốc cháy hết, anh mới thong dụi thuốc vào gạt tàn trên xe rồi mới lái xe về hướng biệt thự.

---------------------------------
« Chương Trước