Chương 2

Không chờ anh nghĩ ra kết quả, người trước mặt rõ ràng không muốn nhìn thấy anh, trưng ra khuôn mặt lạnh lùng xuống giường, dường như muốn tìm quần áo của mình.

Phó Tuân hắng giọng, tận đáy lòng có hơi hụt hẫng, lần đầu tiên anh ngủ người khác, vốn dĩ cho rằng là chuyện ngươi tình ta nguyện, ai mà ngờ tới sẽ như vậy, rốt cuộc người ngủ người ta chính là anh, anh day day giữa mày, giọng nói coi như bình tĩnh.

“Chúng ta nói chuyện chứ?”

Người ta căn bản không nhận tấm lòng của anh, vẻ mặt lạnh lùng, giọng nói lạnh nhạt, rõ ràng không muốn có liên quan tới anh: “Tôi và anh không có gì để nói.”

Phó Tuân không quan tâm khuôn mặt lạnh lùng của cậu, vẻ mặt bình tĩnh nói ra những lời mình muốn nói: “Đêm qua tôi uống say, nhận nhầm người.”

Tô Quân Ngạn, cũng chính là người bị anh ngủ đêm hôm qua nhếch khóe miệng, rõ ràng là không tin lý do của anh.

Phó Tuân chậc một tiếng trong lòng, lại không thể không nói rõ ràng mọi chuyện: “Hôm qua tôi tìm người, đã hẹn nhau sẽ gặp mặt ở quầy bar, kết quả khi tôi tới ở đó chỉ có cậu, tôi uống say mơ mơ màng màng, không nhìn kỹ mới nhận nhầm người.”

Động tác mặc quần áo của Tô Quân Ngạn không dừng lại, nhưng lại hơi cau mày, hôm qua cậu làm thay người khác, bởi vì tình huống nhà cậu có hơi phức tạp, tóm lại học phí và phí sinh hoạt mỗi năm cậu chỉ có thể dựa vào chính mình.

Cậu làm người phục vụ ở “Bóng đêm”, hôm qua người đứng quầy bar có việc đột xuất, để cậu làm thay một tiếng, tiền lương gấp đôi, vừa hay hôm qua là ngày nghỉ, nên cậu không từ chối.

Chỉ là lúc này nghe Phó Tuân nói, trong lòng cậu lập tức hối hận, sớm biết như thế, cậu sẽ không vì tiền lương gấp đôi mà đi làm thay cho người ta.

Tuy biết việc này cũng không thể đổ hết lỗi lên người Phó Tuân, chỉ là chỗ đó của cậu vẫn còn hơi đau, cũng không thể làm như không có chuyện gì xảy ra được, cậu yên lặng không nói gì nhưng vẻ mặt đã dịu đi đôi chút.

Phó Tuân vẫn luôn nhìn cậu, đương nhiên thấy rõ biến hóa của cậu, anh nhướng mày, vậy mà không mang thù. Nếu đổi lại anh bị người ta đè, mặc kệ người nọ có cố ý hay không, anh đều sẽ đánh chết đối phương.

Sau khi giải thích rõ ràng mọi chuyện, Phó Tuân mới nói thêm: “Rất xin lỗi.”

Biểu cảm của anh đứng đắn đàng hoàng, Tô Quân Ngạn nhìn đến sửng sốt, cậu mím môi không nói gì, bởi vì cậu không biết phải nói gì.

Phó Tuân cũng không nghĩ sẽ nghe được lời tha thứ từ miệng cậu, có lẽ là vì đột nhiên phát sinh chuyện như này, hoặc là đầu còn hơi đau, anh duỗi tay gãi gãi tóc, nhìn quần áo dơ nằm rải rắc trên mặt sàn, cũng không có tâm trạng mặc thêm một ngày nữa.

Nhìn thoáng qua thân thể Tô Quân Ngạn thấy có hơi trắng bệch, hơn nữa trải qua đêm qua, quần áo có hơi dơ, anh nhíu mày, duỗi tay túm chặt vạt áo của cậu, nói: “Đừng mặc.”

Tô Quân Ngạn nhìn về phía anh, trong mắt tràn đầy cảnh giác, rốt cuộc tối hôm qua mới vừa phát sinh chuyện đó, lúc này Phó Tuân nói đừng mặc không thể không làm người khác nghĩ nhiều.

Phó Tuân vừa thấy sắc mặt của cậu là đã biết cậu hiểu làm rồi, anh sờ sờ cái mũi, buông tay ra, nói thêm: “Quần áo dơ rồi, tôi tìm người đem bộ quần áo khác đến đây cho cậu.”

Tâm trạng Tô Quân Ngạn có hơi phức tạp, rũ mi mắt nói: “Không cần.” Cậu không muốn liên quan gì với anh nữa.

Hai người vốn là người của hai thế giới.

Phó Tuân có hơi bực bội mà chậc một tiếng, anh không phải là người có kiên nhẫn, nhưng anh đối với người mình công nhận cũng coi như ôn nhu, trước mắt, anh đối với Tô Quân Ngạn còn có chút áy náy, tự nhiên sẽ không mặc kệ cậu.

(*chậc: là tiếng chậc lưỡi)

Anh nhẫn nại nói thêm lần nữa: “Đừng mặc.”

Tô Quân Ngạn đã mặc xong quần rồi, còn áo sơ mi vẫn chưa mặc, dáng người cậu rất đẹp, chỉ là thiên về gầy, hơn nữa làn da trắng quá mức, phía trên quần vừa vặn lộ eo, đêm qua Phó Tuân bóp eo cậu, để lại dấu vết rất đậm ở hõm eo, Phó Tuân chỉ liếc mắt một cái, đã không được tự nhiên mà dời tầm mắt, thái độ mềm mại hơn.

“Hửm?”

Giọng của anh hơi khàn khàn, một tiếng giọng mũi đó làm Tô Quân Ngạn đột nhiên nhớ tới đêm qua cậu mê mê mang mang, cậu mím môi không nói gì, cũng không mặc áo nữa.

Phó Tuân thấy cậu nghe lời không mặc nữa, cũng cảm thấy rất hài lòng, sau đó lại nghĩ đến chuyện đêm qua, hai người đều chưa tắm rửa, anh thấy cả người hơi khó chịu, mốn đi tắm rửa trước, anh hỏi một câu:

“Cậu có muốn tắm rửa một lát không?” Dừng một chút, anh hơi mất tự nhiên nói: “Khụ, nghe nói, cái kia, rất không thoải mái.”

Gương mặt Tô Quân Ngạn đỏ lên, không chỉ nghĩ đến chuyện đêm qua, còn chút bực mình, tuy Phó Tuân hỏi cậu nhưng lại vào phòng tắm tắm rửa trước, cửa kính bị đóng lại, trong phòng chỉ còn lại một mình Tô Quân Ngạn.

Cậu thở phào nhẹ nhõm một hơi, tính tình cậu có hơi hướng nội, trừ bạn cùng phòng ra cũng không quen biết được mấy người, cũng không cách nào nói chuyện nhiều hơn, cũng bởi vì như vậy nên sau khi tỉnh lại, tuy rằng cậu đối với Phó Tuân ghét hận, cũng không nói nhiều lời với anh, sau lại biết trong đó có hiểu lầm, cảm thấy không còn chút tự tin, càng không biết nên nói cái gì.

Phó Tuân tắm xong rất nhanh, bọc khăn tắm nửa người dưới, nước trên người cũng không thèm lau khô, một tay gãi gãi mái tóc ướt sũng, mặc kệ là cơ thể này hay là cơ thể trước đó của Phó Tuân đều rất tốt, ngoại hình mạnh mẽ, góc cạnh rõ ràng, dáng người đĩnh bạt.

Từ đêm Tô Quân Ngạn đã biết sức lực của anh rất lớn, nhưng lại không nhìn kỹ dáng người của anh, lúc này có thể nhìn cậu cũng không dám nhìn, hơi cúi đầu ngồi ở mép giường, ánh mặt trời chiếu lên mặt, đặc biệt hấp dẫn.

Dù sao Phó Tuân lúc này cảm thấy cậu rất hấp dẫn.

Nhưng cũng không có mặt mũi nói làm thêm lần nữa.

Tuy rằng, anh có hơi muốn.

---------------------------------