Chương 5-2

Phó Tuân đoán được đại khái mọi chuyện, anh nhíu mày, giơ tay đóng cửa xe, đi về hướng người nọ.

Tô Quân Ngạn một tay cầm một ổ bánh mì, một tay cầm điện thoại, tầm mắt vẫn luôn nhìn giao diện màn hình điện thoại, tựa hồ đang tìm kiếm cái gì đó, lúc bên tai truyền đến giọng của Phó Tuân, cậu còn chưa hồi thần lại.

Thẳng đến khi Phó Tuân chạm vào bả vai cậu, cậu mới phát hiện ra Phó Tuân, sắc mặt cậu hơi thay đổi, mím chặt môi, lui ra phía sau một bước:

“Sao anh tìm được chỗ này?”

Phó Tuân không để ý đến dáng vẻ phòng bị của cậu, đưa vòng tay đến trước mặt cậu, cau mày, bộ dáng tựa hồ có chút không kiên nhẫn: “Buổi sáng cậu làm rơi ở khách sạn.”

Tô Quân Ngạn nghe anh nhắc tới khách sạn, khó tránh khỏi nghĩ đến chuyện tối hôm qua, vẻ mặt có hơi mất tự nhiên, nhận lấy vòng tay từ tay anh, rũ mắt nói:

“Cảm ơn, vòng tay này với tôi mà nói, rất quan trọng.”

Lời nói vừa ra khỏi miệng, cậu liền có chút ảo não mà mím môi, có quan trọng hay không, hà tất phải nói cho anh biết?

Phó Tuân dường như không thấy biểu cảm của cậu, chỉ là không mặn không nhạt mà lên tiếng, tầm mắt như có như không mà đảo qua vòng eo của cậu, hơi nhíu mày: “Tâm sự không?”

Tô Quân Ngạn vừa định từ chối, liền nghe anh dùng giọng mũi hỏi lại: “Hửm?”

Tựa như thời điểm bảo cậu thay quần áo sáng nay.

Tô Quân Ngạn kéo kéo ba lô, có hơi mất tự nhiên mà cúi đầu xuống, vành tai hơi đỏ lên cậu lại không tự biết, nhưng Phó Tuân đều xem vào mắt, anh nhướng mày, giơ tay vỗ vỗ bả vai cậu, ý bảo cậu đi theo anh.

Thẳng đến khi ngồi trong xe, Tô Quân Ngạn mới hồi phục tinh thần, sao lại thật sự cùng anh lên xe?

Xe vẫn chưa khởi động, Phó Tuân cởi bỏ hai cái nút trên cùng của áo sơmi, nới lỏng cà vạt, một tay anh để lên tay lái, dư quang nhìn về phía Tô Quân Ngạn đang cúi đầu, anh cười một cái, tiếng cười từ trong cổ họng phát ra, cũng không có gì lạ, lại làm Tô Quân Ngạn nhớ tới tiếng thở khàn khàn của anh đêm qua.

“Sợ không?”

Tô Quân Ngạn hơi ngơ ngác không kịp phản ứng: “Sợ cái gì?”

Phó Tuân thấy bộ dáng khó hiểu của cậu thì nhướng mày, nhắc nhở một chút: “Chuyện hôm qua đó.”

Sắc mặt Tô Quân Ngạn trắng bệch, dường như lại nghĩ tới cơn đau như bị xé toạt ra trong nháy mắt vào đêm qua, cũng như cảm giác khó chiu khi bị dị vật tiến vào cơ thể, thấn sắc cậu bất giác hiện lên vẻ kháng cự, đề phòng mà nhìn Phó Tuân: “Anh có ý gì?”

Phó Tuân khom lưng, cánh tay dài đặt xuống lưng ghế phụ, nghiêng mình về phía trước, gần như đè ở trên người Tô Quân Ngạn, Tô Quân Ngạn cố gắng ngã người ra sau né tránh, vừa định đẩy anh ra liền nghe thấy anh hỏi:

“Chỉ là đột nhiên muốn hỏi cậu, có muốn thử một lần không?”

Tô Quân Ngạn vẫn giữ nguyên tư thế, nhìn nam nhân đang áp sát người mình, sững sờ nửa cả ngày trời, mới nhớ tới hỏi: “Có ý gì?”

Phó Tuân nhíu mày, anh cảm thấy mình đã nói rất rõ ràng, tuy rằng chuyện tối qua không phải ý của anh, nhưng rốt cuộc anh đã ngủ người ta, anh nên chịu trách nhiệm.

Huống chi, trong trí nhớ anh cũng biết, Tô Quân Ngạn bị nguyên chủ lăn lộn không nhẹ.

Anh chính là muốn hỏi Tô Quân Ngạn nghĩ như thế nào.

Rốt cuộc anh cũng không có người mình thích, tối qua ở chung anh cũng rất vui sướиɠ, nếu Tô Quân Ngạn cũng nguyện ý thử, vậy hai người liền thuận theo tự nhiên mà thử xem sao.

Nếu Tô Quân Ngạn không có ý này, coi như hôm nay anh chưa từng hỏi, ngày sau cầu về cầu, lộ về lộ, anh cũng coi như chuyện tối qua chỉ là ngoài ý muốn.

Sau khi Phó Tuân ngồi thẳng dậy, dựa vào lưng ghế lái, mới không nhanh không chậm mà nói: “Vừa lúc không có ai bên cạnh tôi, nếu cậu nguyện ý, chúng ta liền thử xem sao.”

Tô Quân Ngạn mím chặt môi, giọng nói có hơi cứng đờ: “Tôi không có thời gian cùng công tử nhà giàu các ngươi chơi đùa.”

Phó Tuân nhíu mày, biết cậu đã hiểu lầm, tính kiên nhẫn của anh tương đối kém, đã nói hai lần rồi mà vẫn bị người ta hiểu lầm, trong lòng có hơi mất kiên nhẫn.

“Không phải chơi đùa, là chính thức.”

---------------------------------