Chương 14: Quý Khải Minh mất trí nhớ

Thời gian không đợi người.

Vì thế, Phó Cảnh cũng không hề chơi đấu mắt với hắn nữa. Lúc này cái gì cũng chưa nói, xoay người liền chạy.

Bóng cây vụt qua, tiếng lá nghe xào xạc. Chạy được một đoạn, hắn nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau truyền đến.

Phó Cảnh lạnh cả người.

Quý Khải Minh có vẻ nhất quyết không buông tha cho hắn! Đối phương thế mà lại tự mình đuổi theo.

Hắn thở hồng hộc chạy trốn, cuối cùng thật sự không chạy được nữa, dừng lại cạnh gốc cây.

“Ta thua, ta thua.”

Phó Cảnh giơ tay đầu hàng.

“Quý tiên sinh, ta thật sự không cố ý. Nếu hai chúng ta đều không có việc gì, ngài có thể tha ta một con đường sống không?”

Cách đó không xa, thanh niên đứng trong bóng tối, nhìn không ra mệt chút nào, hô hấp vẫn vững vàng.

Phó Cảnh: “…… Hoặc là muốn ta làm gì bồi tội? Ngươi cứ nói thẳng đi!”

Thanh niên mở miệng.

Cơ thể Phó Cảnh đột nhiên căng thẳng.

Dù tự mình chủ động yêu cầu, nhưng hắn vẫn sợ hãi nói chuyện với Quý Khải Minh .

“Ta không hiểu lắm.”

Con ngươi Quý Khải Minh đen như mực nhìn chằm chằm hắn. Giọng nói vẫn trầm thấp như trước, nhưng lại không lạnh lẽo giống ngày thường.

“Ngươi là ai ?"

Mày đẹp nhíu lại.

“Ta lại là ai?”

Trong chốc lát, Phó Cảnh không kịp phản ứng.

Loại vấn đề gì thế này?

Quý Khải Minh không phải ngã hư đầu rồi chứ, đến tên hắn còn quên.

Hắn chần chờ: “Ngươi vừa rồi nói cái gì?”

Thanh niên: “Ta……”

“Từ từ ta loát một chút!”

Phó Cảnh giơ tay kêu dừng. Không nghĩ tới đối phương quả thực ngậm miệng, chỉ lẳng lặng xem hắn. Dáng vẻ trông có vẻ vô cùng ngoan ngoãn.

Từ " ngoan ngoãn" này, Phó Cảnh chưa từng nghĩ tới sẽ dùng nó để miêu tả đối phương.

Lại nói trở về, từ lúc tỉnh dậy, phản ứng đối phương thực sự có chút kì quái, hoàn toàn không giống Quý Khải Minh ngày thường. Nếu thật sự là mất trí nhớ, thì có thể giải thích được.

Nhưng nếu, người này tâm huyết dâng trào chỉ muốn đùa hắn thôi?

Xét cho cùng, lấy tính tình Quý Khải Minh, có làm ra cái gì đi nữa cũng đều không kỳ quái.

Phó Cảnh không biết trong hồ lô đối phương bán thuốc gì, cảnh giác hỏi: “Ngươi không nhớ rõ ta?”

Quý Khải Minh lắc đầu.

Phó Cảnh: “Vậy ngươi biết nơi này là đâu không?”

Quý Khải Minh tiếp tục lắc đầu.

Hay ghê.

Phó Cảnh không biết lấy dũng khí từ đâu ra mở miệng nói: “Để ta đây nói cho ngươi biết, ta tên Phó Cảnh, ngươi tên Quý Khải Minh. Hai ta thật ra là anh em cùng cha khác mẹ. Nơi này là nhà của chúng ta. Nhưng bởi vì ta là con riêng, cha không muốn thừa nhận. Cho nên mặt ngoài ta là thuộc hạ của ngươi, kêu ngươi ‘ Quý tiên sinh ’.”

Hắn bịa đặt thân thế Quý Khải Minh trong đầu, vô căn cứ.

“Nhưng thực ra quan hệ ngầm chúng ta khá tốt. Ngươi rất nghe lời ta, còn gọi ta là anh.”

“Có điều, như vậy thì không tốt. Ta cũng chỉ là con ngoài giá thú, lên không được mặt bàn. Nếu để cho người khác nghe thấy chính là ném mất mặt mũi gia tộc. Nhưng ta nói thế nào ngươi đều không nghe.”

Hắn ra vẻ bất đắc dĩ thở dài một tiếng.

Sau khi nghe xong Phó Cảnh nói linh tinh một hồi, thanh niên ngây ngẩn cả người. Một lúc lâu sau đối phương mới nhíu mày nói: “Ngươi gạt ta.”

Phó Cảnh: “Gì cơ?”

“Thái độ lúc trước của ngươi có vẻ rất sợ ta.” Quý Khải Minh nói, “Không giống quan hệ tốt.”

Được rồi. Mất trí nhớ là mất trí nhớ, chứ không phải ngu đi.

Nhưng điều này cũng khiến Phó Cảnh khẳng định đối phương không nói dối. Nếu không, lấy cách làm người lúc trước của Quý Khải Minh, tuyệt đối không thể nói chuyện bình thường với hắn được.

Rốt cuộc đề tài “Con riêng” vẫn luôn là điểm không thể đυ.ng đến của đối phương.

“Bị ngươi đã nhìn ra.”

Nếu biết được đối phương mất trí nhớ, thái độ Phó Cảnh liền không hề câu nệ nữa, dứt khoát nói, “Ta muốn thử xem có thể lừa tiền hay không. Thật ra hai ta căn bản không quen biết.”

Quý Khải Minh hiển nhiên cũng không quá tin tưởng cách nói này.

Nhưng Phó Cảnh đã không thể chú ý nhiều như vậy. Hắn hiện tại muốn đi mau một chút. Từ đây hắn với đại vai ác nhất đao lưỡng đoạn, vĩnh bất tương kiến.

(nhất đao lưỡng đoạn, vĩnh bất tương kiến ý nói cắt đứt quan hệ, vĩnh viễn không gặp lại)

“Ngươi ở chỗ này chờ, sẽ có người tới tìm ngươi.”

Hắn ném xuống câu này xong liền phải rời đi.

Nhưng phía sau người lại đi theo, còn vươn tay túm vạt áo hắn .

Phó Cảnh nén giận: “Xin hỏi, ngươi còn có chuyện gì?”

“……” Quý Khải Minh hỏi, “Ta có thể đi theo ngươi không.”

Đương nhiên không thể !

Phó Cảnh: “Nhà ngươi ở chỗ này, đi theo ta làm cái gì?”

Quý Khải Minh rũ mắt: “Ta không nhớ rõ.”

Phó Cảnh: “Ngươi có thể bảo thuộc hạ mang ngươi đi khám bác sĩ.”

Quý Khải Minh: “Ta không quen biết bọn họ.”

Phó Cảnh: “Ngươi cũng có quen biết ta đâu.”

Quý Khải Minh: “Ngươi là Phó Cảnh.”

Phó Cảnh: “Đấy là ta vừa rồi nói!”

Quý Khải Minh không nói.

Nói thật, đối phương dùng dáng vẻ này nhìn có chút đáng thương.

Sợi tóc lộn xộn, trên mặt còn dính máu, diện mạo vốn không tồi, bộ dáng cẩn thận dò hỏi như động vật nhỏ.

Nhưng, Phó Cảnh hắn tuyệt đối sẽ không mềm lòng.

Hắn tránh né tầm mắt, mạnh mẽ rút ngón tay đối phương ra.

"Lát nữa sẽ có người tìm ngươi, bọn họ sẽ hầu hạ ngươi rất tốt. Đừng tiếp tục đi theo ta.”

Dứt lời liền xoay người rời đi.