Chương 3: Chạm mặt vai ác Quý Khải Minh

Thời điểm Phó Cảnh tỉnh lại, cổ vẫn còn rất đau. Phía dưới mông là nền xi măng lạnh lẽo cứng rắn. Khí lạnh từ dưới nền truyền thẳng đến tuỷ sống, làm người ta không tự chủ được mà rùng mình.

Bốn phía một mảnh tối tăm, chỉ mơ hồ nhìn ra được hình dạng căn phòng .

Hắn trợn mắt, phát ngốc trong chốc lát, còn chưa kịp phản ứng được chính mình hiện tại đang ở chỗ nào.

Buổi sáng hôm nay, hắn vẫn như bình thường đến cửa hàng làm việc. Công việc kinh doanh ở cửa hàng rất bận rộn, hắn đã đi mấy cửa hàng làm ăn không tốt lắm để thị sát. Kết quả vừa mới bước vào, liền nhìn thấy tiểu muội thu ngân, một bên cắn hạt dưa, một bên xem tiểu thuyết.

Sau đó……

Phó Cảnh có chút đau đầu, muốn gõ gõ cái đầu não cá vàng của mình nhưng lại không thể động đậy.

Lúc này, hắn mới phát hiện tay mình bị trói vào một chỗ. Bởi vì thời gian dài không hoạt động, tay chân trở nên tê dại lãnh lẽo, gần như mất đi cảm giác.

Phó Cảnh chợt nghĩ tới.

Bây giờ, hắn đã xuyên vào trong một cuốn truyện. Hơn nữa, khi hắn vừa mới xuyên tới ngày đầu tiên đã bị người của đại vai ác theo dõi rồi trói đi.

Ý muốn ban đầu của hắn là muốn chạy trốn khỏi cái chết do cốt truyện gây ra, lại không hề ngờ tới với một loạt thao tác nhanh mạnh như hổ, ngược lại đã làm nhanh hơn tiến trình của cốt truyện.

Thật là khó chịu.

Nói đến cùng, ngay từ đầu hắn không nên suy nghĩ đi thay đổi cốt truyện.

Rời xa vai chính thụ, rời xa cốt truyện, đi xa tha hương cầu thực không bao giờ trở về mới là cách làm hợp lý nhất. Đáng tiếc, hiện thực sẽ không cho hắn cơ hội lần thứ hai để làm lại,

Khi đôi mắt dần thích ứng được với bóng tối, Phó Cảnh bắt đầu đánh giá bốn phía xung quanh.

Nơi này trông có vẻ là tầng hầm ngầm, không khí hơi ẩm ướt, còn mang một chút mùi tanh của rỉ sắt. Phía sau hắn có kê một chiếc giường kim loại. Chân giường được cố định ở trên mặt đất, không chút xê dịch.

Cảnh tượng này khiến hắn nhớ tới mấy bộ điện ảnh khủng bố trước kia đã từng xem. Không lẽ nhà của mấy tên cuồng sát nhân đều như vậy?

Đôi tay Phó Cảnh bị cột vào chân giường, chân giường lại đóng đinh trên mặt đất. Muốn thoát thân thì chỉ có thể nghĩ cách cởi bỏ dây thừng.

Khi sức lực khôi phục một ít, Phó Cảnh quay đầu nhìn về phía sau xem, muốn thử cởi bỏ nút thắt dây thừng.

Nhưng động tác lóng nga lóng ngóng, không quen thuộc này, đã lãng phí mất cả nửa ngày trời cũng không thực hiện được, chính mình thì mệt đến thở không nổi.

Vì thế, hắn thay đổi suy nghĩ, vặn vẹo thân mình để đồ vật đựng trong túi rơi ra, muốn nhìn một chút, xem có thể sử dụng cái nào hay không.

Di động thì bị thu đi rồi, đồ vật khác ngược lại vẫn còn. Móc chìa khóa, hộp thuốc, cùng một cái bật lửa. Phó Cảnh suy xét một chút tính khả thi nếu dùng lửa đốt rớt dây thừng, nhưng thực mau hắn đã đánh mất ý tưởng này.

Một điều không tốt là rất có thể sẽ khiến cho cả dây thừng lẫn quần áo của hắn đều sẽ bị cháy sạch. Hắn không nghĩ tự sát a.

Biện pháp duy nhất, chỉ có thể thử dùng kiềm cắt móng tay treo ở móc chìa khóa, xem có thể hay không từng chút từng chút một cắt đứt dây trói.

Lúc này, ngoài cửa phòng truyền đến tiếng mở cửa. Phó Cảnh cả kinh. Cái mông liền ngồi ngay lên trên mấy món đồ vật vừa lấy ra được, cảnh giác nhìn chằm chằm ngoài cửa phòng.

Rất nhanh, cửa đã mở. Âm thanh cửa sắt vang lên kẽo kẹt kẽo kẹt, giống như thật lâu đã không tu sửa.

Đèn được bật lên. Ánh đèn chói mắt, ngay lập tức tràn ngập toàn bộ phòng. Đôi mắt Phó Cảnh nheo lại.

Tiến vào là mấy tên mặc áo màu đen. Phó Cảnh không xác định được đó có phải tên đã đánh ngất mình hay không .

Sau khi vào phòng, tên cầm đầu áo đen liền đi đến đứng ở trước mặt hắn, khuôn mặt nghiêm túc.

“Nếu muốn giữ cái mạng này, thì vấn đề sau, ngươi cần thiết đúng sự thật trả lời.”

Nếu là nguyên chủ, lúc này khéo khi đã bắt đầu hùng hùng hổ hổ. Ỷ vào chính mình từng ở trong xã hội lăn lộn, lại có kẻ gọi là “Đại ca” chống lưng, cũng không đem những người này để vào mắt, mới tạo thành kết cục thê thảm về sau.

Nhưng Phó Cảnh là người đã đọc hết nguyên tác, bởi vậy nên thập phần cẩn thận: “Ngươi hỏi.”

Tên áo đen: “Quan hệ giữa ngươi với Đường thiếu gia là gì? Lại là khi nào nhận thức?”

Trong nguyên tác, nguyên thân nhận thức Đường Giác Hiểu là tại quán bar. Đổi cách nói khác, là nguyên thân đơn phương Đường Giác Hiểu, thấy sắc liền nảy lòng tham. Vì thế, hắn đã phái mấy cái tiểu đệ đi quấy rối Đường Giác Hiểu. Sau đó, chính mình lại lên sân khấu đóng vai anh hùng cứu mỹ nhân.

Cũng là tại khi đó, nguyên thân muốn có phương thức liên hệ của Đường Giác Hiểu .

Chỉ tiếc là chính quy công luôn đối Đường Giác Hiểu nhìn chằm chằm. Kể từ lần đó lúc sau, nguyên thân không còn có cơ hội gần người ta, cho nên mới ra hạ sách.

“Quán bar, ta đối hắn nhất kiến chung tình……”

Việc đã đến nước này, Phó Cảnh dứt khoát ăn ngay nói thật.

Hiểu biết đối với đại vai ác Quý Khải Minh của Phó Cảnh là người này trời sinh tính tình đa nghi, không tin tưởng bất luận kẻ nào. Ngay cả ngủ đều phải đặt súng dưới gối đầu.

Bây giờ, đối phương phái người thẩm vấn là một chuyện. Mặt khác, cũng khẳng định sẽ tự mình đi kiểm chứng. Nếu như phát hiện hắn nói dối, hậu quả sẽ càng thêm nghiêm trọng.

Tên áo đen: “Ngươi theo dõi Đường thiếu gia là do người khác sai khiến ?”

“Không phải.” Phó Cảnh lắc đầu, “Ta thật là vì nghệ thuật……”

Ánh mắt của tên áo đen thật khiến người ta rùng mình.

Phó Cảnh liền sửa miệng: “Là bởi vì ta háo sắc.”

“Nhưng ngươi yên tâm! Ta biết chính mình làm sai. Về sau tuyệt đối không làm loại sự tình này, cũng sẽ cách hắn rất xa.”

Hắc y nhân cũng không thèm phản ứng hắn, tiếp tục tra hỏi: “Quý Hằng, ngươi có nhận thức người này hay không?”

Phó cảnh mê mang: “Ai?”

Quý gia, hắn chỉ nhận thức mỗi Quý Khải Minh, tuy rằng đối phương đại khái không quen biết hắn.

Tên áo đen xem biểu tình của hắn không giống giả bộ, lại hỏi một ít thông tin cơ bản, tiếp theo liền rời đi.

“Từ từ!” Phó Cảnh vội vàng nói, “Khi nào mới có thể thả ta ra ngoài?”

Đáp lại hắn chính là tiếng đóng cửa. Ánh đèn vụt tắt, căn phòng lại một lần nữa chìm vào bóng tối.

Phó Cảnh sau khi xác định tiếng bước dần rời xa, liền dịch dịch người ra.

Vừa rồi hắn vẫn luôn ngồi lên móc chìa khóa, mông bị ép cho thật đau.

Nếu đối phương không tính toán thả hắn đi, vậy thì hắn chỉ có thể tự mình cứu mình .

Ngón tay Phó Cảnh cầm lấy kiềm cắt móng tay, gian nan mà làm đứt dây thừng. Một bên hồi tưởng lại vấn đề đối phương vừa hỏi.

Tuy rằng cũng đã hỏi về Đường Giác Hiểu tình huống, nhưng hắn cảm giác trọng điểm không nằm ở chỗ này, phía sau nhắc tới “Quý Hằng” là ai? Giống như là đã từng ở nơi nào nghe qua, nhưng lại nghĩ không ra.

Nếu đồng dạng họ Quý, hẳn cũng là người Quý gia. Trong nguyên tác có nhân vật này sao.

Cả căn phòng yên tĩnh chỉ còn lại có sột sột soạt soạt tiếng vang. Dây thừng gần đứt rồi

Phó Cảnh mồ hôi đầy đầu, trong đầu bỗng nhiên hiện lên suy nghĩ. Động tác trên tay dừng lại.

Nghĩ ra rồi.

Quý Hằng người này, chỉ xuất hiện ở vài tờ cuối cùng trong sách. Vai ác dù sao cũng là vai ác, trở ngại sinh hoạt hạnh phúc của hai vai chính, tóm lại là phải chết. Mà sau khi Quý Khải Minh chết, kế thừa Quý gia tài sản chính là Quý Hằng. Hình như tên đó là Quý Khải Minh đường huynh đệ. Cho nên là từ lúc bắt đầu, Quý gia đã bắt đầu nội đấu?

Phó Cảnh chỉ hơi dừng lại một chút rồi lại tiếp tục vùi đầu cắt dứt dây thừng. Dù sao chuyện cũng không liên quan tới hắn, không cần quan tâm.

Đã cắt đứt được dây thừng.

Hắn nhanh chóng cởi bỏ dây thừng, cởi cả ở trên chân. Bởi vì thời gian dài máu không được lưu thông, chân không có sức lực khiến hắn khi đứng dậy không thể đứng vững. Chờ thêm chốc lát, rốt cuộc cũng có thể đi được.

Cửa sắt không ngoài dự đoán bị khoá, đẩy vài cái không thể đẩy ra. Đang lúc hắn muốn từ bỏ, bên chân đá đến một vật cứng cứng. Hóa ra lại là di động của bản thân.

Hắn nhặt lên.

Di động như thế nào lại nơi này. Hay vừa rồi mấy người kia không chú ý tới ?

Lượng pin còn lại không nhiều lắm, gần chạm đến vạch đỏ. Trong điện thoại có mấy cuộc gọi nhỡ đều là của Tiểu Mã gọi tới.

Mở ra tin nhắn, phát hiện Tiểu Mã còn nhắn tin cho hắn, hỏi hắn sao không đi đến khách sạn.

Tất cả tin nhắn đều ở trạng thái đã đọc, xem ra chúng đã bị đọc hết.

Lúc này, màn hình hiển thị thông báo pin yếu.

Phó Cảnh không dám lại lãng phí điện. Nơi này không có tín hiệu, chỉ có thể chờ đi ra ngoài rồi tính tiếp.

Hắn cất di động đi ,nhìn sang chỗ khác, phát hiện cách đó không xa vách tường có một ô cửa sổ.

Có lẽ là dùng để thông gió nên diện tích không lớn. Cửa sổ cao cách mặt đất chừng hơn hai mét

Phó Cảnh: Ừm, tới thử xem.

Mười phút sau.

Phải phí mất sức chín trâu hai hổ, Phó Cảnh cuối cùng cũng leo lên cửa sổ với một tư thế hết sức kỳ cục, cố hết sức leo ra ngoài.

Bên ngoài là đất nhưng mềm xốp. Bởi vì trời vừa đổ mưa nên đất có chút dính nhớp, khiến toàn thân Phó Cảnh dính toàn bùn đất.

Nhìn quanh bốn phía, thấy bên ngoài đã là đêm khuya. Cây cối mọc um tùm thành cụm, chạc cây đan xen vào nhau, không có một chút ánh sáng nào lọt được vào.

Mà phía sau lưng hắn là bức tường cao lớn. Còn cửa sổ mà mới vừa rồi dùng để bò ra ngoài nằm ở bên dưới chân, xem ra quả thật là tầng hầm ngầm.

Phó Cảnh hướng bên ngoài bìa rừng đi đến.

Di động rốt cuộc có tín hiệu. Hắn mới lúc đầu nghĩ đến đi báo nguy, nhưng chợt nhớ tới trong sách viết tam đại gia tộc thế lực ngập trời, phỏng chừng không ai sẽ quản, lạm dụng tư hình. Hắn liền liên hệ Tiểu Mã, phát định vị làm đối phương tới đón chính mình.

Nhưng mà, đầu dây bên kia chậm chạp không thấy bắt máy.

Lúc này hắn mới chú ý tới thời gian. Hiện tại là 3 giờ sáng.

“……”

Làm gì có ai ba giờ sáng lại đi thẩm vấn người khác a, mất ngủ hay sao má!

Mấy cuộc điện thoại gọi đi, lượng pin đã gần cạn kiệt, chỉ còn đúng 8% pin. Phó Cảnh không dám lãng phí nốt lượng pin này.

Nhưng hắn cũng không cho rằng, cứ như vậy chờ đợi đến bình minh, di động còn có thể còn điện.

Tiểu Mã ngây ngốc, rốt cuộc có thể hiểu được ý tứ của hắn hay không. Tắt bật màn hình điện thoại cũng thực lãng phí điện. Thế nên, Phó Cảnh để điện thoại ở chế độ tiết kiệm pin.

Đi ra rừng cây.

Ban đầu, hắn cho rằng chính mình tới một nơi rừng núi hoang vắng, nhưng sau khi ra khỏi rừng cây mới phát hiện rằng bản thân đã sai.

Một khoảng rộng lớn cây cối, rừng cây lại chỉ là hậu viện?

Bên ngoài rừng rậm là một đình viện rộng lớn.

Đập vào mắt trước tiên là một đài phun nước. Nằm ở chính giữa đài phun, một bức tượng mỹ nữ để trần nửa thân trên, bàn tay đang cầm một viên cầu, trông có vẻ thần bí khó lường. Nước chảy ào ạt, nghe lên xôn xao.

Cách đó không xa là biệt thự hai tầng có sân nhô ra, tựa như phong cách thành cổ thời Trung cổ. Trên rào chắn, những cây xanh leo lên, đem toàn bộ sân bao vây trong đó.

Mà khi vừa ngước mắt, Phó Cảnh mới phát hiện ở trên sân có một người đang đứng. Người nọ cũng không biết đứng ở đằng kia bao lâu, tóc ngắn theo gió tung bay, lộ ra dung mạo tuấn mỹ.

Người nọ ăn mặc đơn giản, màu trắng áo sơmi, lại vẫn như cũ sấn đến dáng người đĩnh bạt.

Đơn phượng nhãn hẹp dài chăm chú nhìn về phía xa xăm, khóe mắt được điểm tô bởi một viên lệ chí. Có lẽ là nhận thấy được tầm mắt của ai đó, người nọ đưa mắt xuống thấp.

Ngay một khắc ánh mắt chạm vào nhau, trái tim Phó Cảnh nhảy lỡ mất một nhịp. Cũng không biết là xuất phát từ sự bất an do bị phát hiện, hay là do kinh diễm bởi vẻ đẹp ấy.

Sau lưng là đêm tối tiêu điều, trăng tròn ảm đạm treo cao phía chân trời, làm cho khối kiến trúc lớn này càng thêm phần quỷ bí.

Người nọ đứng trên sân .

Gió ngừng thôi, tóc đen ngắn che lấp một chút hai tai khiến màu da càng trở nên tái nhợt.

Tiếp theo, biểu tình lạnh lẽo vô cảm kia có một chút biến hóa.

Hai mắt híp lại.

“Ai?”

So sánh với bề ngoài hơi chút nữ tính , giọng nói lại trầm thấp. Tại đây ban đêm đen nhánh hiện ra vài phần âm lãnh.

“Ra tới?”