Chương 5: Nhiệm vụ khó nhằn

Phó Cảnh cùng Tiểu Mã gặp mặt nhau.

Giống trong tưởng tượng của hắn, Tiểu Mã lớn lên tràn đầy sức sống .

Dáng người gầy gầy, áo quần bó sát người, chân đi giày bệt, chỉ thiếu mỗi không đem chữ tao là xã hội đen viết lên trên áo mà thôi.

Nhưng Phó Cảnh thật sự là quá buồn ngủ, nên cũng không rảnh lo lảm nhảm về gu ăn mặc của Tiểu Mã. Sau khi lên xe liền lăn ra ngủ say như chết, hoàn toàn không để ý đến Tiểu Mã đang ồn ào dò hỏi.

Một lần nữa Phó Cảnh bị choàng tỉnh.

“Ca, về đến nhà rồi, đi xuống đi.”

Phó Cảnh mê mang mở mắt, thấy phong cảnh xung quanh quen thuộc, liền muốn mở cửa xuống xe. Kết quả tay bị Tiểu Mã nắm lấy .

“Ca, tiền.”

Phó Cảnh hiện tại nghèo rớt mùng tơi, đối với từ tiền thực mẫn cảm. Đầu óc lập tức trở nên tỉnh táo :"Tiền gì hả?”

“tiền thuê xe đó” Tiểu Mã đương nhiên nói, “Đại ca khiến ta đi đón ở địa phương xa như vậy mà chúng ta lại không có xe. Ta chỉ đành đi thuê xe.”

Phó Cảnh: “……”

Phó Cảnh: “Nhiều ít?”

Tiểu Mã: “400.”

Vừa vặn. Đưa xong số tiền này là hắn có thể đi uống gió Tây Bắc luôn được rồi.

Phó Cảnh liều mạng lay bả vai Tiểu Mã: “Ngươi vì cái gì không bắt xe!? Vì sao vậy!”

Tiểu Mã hoa hết cả mắt: “Dừng, dừng, bởi vì ca hơn nửa đêm rồi còn liên hệ ta, lại bảo ta tới nơi hẻo lánh như vậy, còn không nói rõ ràng làm gì. Ta cho rằng ca muốn ta giúp ngươi vứt xác đâu, nên ta mới không dám gọi người.”

Ở cái thế giới này, vứt xác chẳng lẽ liền bình thường vậy sao!

Việc đã đến nước này, thân là đại ca của tên tiểu đệ này, Phó Cảnh cũng không thể không trả số tiền này. Chỉ là cái tay trả tiền có chút run rẩy.

“Cảm tạ đại ca.”

Tiểu Mã cao hứng muốn nhận lấy tiền. Nhưng kéo mãi mà không lấy được.

"Ca?”

Phó Cảnh: “hãy đối xử với nó thật tốt.”

Tiểu Mã: “?”

Tiểu Mã: “Yên tâm, ta sẽ nói lại với ông chủ xe!”

Phó Cảnh tâm tình suy sụp, buông lỏng tay ra.

Sau khi xuống xe, Phó Cảnh nhìn bóng hình Tiểu Mã đang lái xe đi xa. Hắn cảm thấy người này hẳn là khắc tinh của hắn.

Không đến 24 giờ, trong túi hắn chỉ còn thừa một ít tiền lẻ.

Ban đầu hắn còn cảm thấy nguyên thân pha phí, không biết cách tiết kiệm tiền. Nhưng hiện tại, hắn cảm thấy hắn sai rồi.

Hắn so với nguyên thân còn không bằng.

Sau khi về đến nhà và sạc pin cho điện thoại xong, hắn lại không chìm vào được giấc mộng

Một ngọn núi lớn đang đè nặng trong lòng. Phó Cảnh lên mạng, muốn tìm xem có công việc bán thời gian nào trả lương theo ngày không.

Trước khi xuyên thư hắn tuy rằng mở không ít nhà hàng, nhưng đó cũng là do vận khí tốt, có người đầu tư, hơn nữa còn cả cái mác học trường có tiếng. Hiện tại hắn chính là tên côn đồ thì ai sẽ cho hắn tiền đầu tư cơ chứ.

Phó cảnh thở dài.

Nếu muốn gây dựng sự nghiệp, cũng nên bắt đầu từ việc tích góp tiền vốn.

Lúc này, di động rung rung hai cái, có người nhắn tin cho hắn.

Kể từ sau lúc xuyên tới, đây là người thứ hai liên hệ hắn.

Phó Cảnh click mở tin nhắn đến.

Người gởi thư ghi chú là đại ca, nội dung hiển thị : 【 mau trực tiếp đến cửa hàng 】

Đại ca?

Nguyên thân là đại ca Tiểu Mã. Mà bản thân nguyên thân cũng có một cái đại ca.

Cách xưng hô trước khi chết nguyên thân trong truyện cho thấy, vị này hẳn chính là kẻ đứng đầu quản lý khu vực này .

Có phải thật sự hay không, Phó Cảnh không biết.

Hắn thậm chí không biết tên đó tên gọi là gì. Bởi vì trong nguyên tác cũng không có suất diễn.

Tóm lại, sau khi nhận được tin nhắn, Phó Cảnh chần chờ hồi lâu.

Nếu là nói “Đến ngay”, sau khi làm xong việc , chắc chắn là có thể nhận được tiền lương đi?

Đang là thời điểm thiếu tiền, tin ngắn này không khác gì là đưa than ngày tuyết.

Nhưng hắn lại có chút lo lắng.

Đối phương nếu muốn hắn kéo bè kéo lũ đánh nhau làm sao bây giờ, hắn nhưng làm không được .

……

Mới vừa trải qua sự kiện bắt cóc, Phó Cảnh thật lo lắng lại bị cuốn vào nguy hiểm.

Tiền tài dụ hoặc tuy lớn cũng không thắng nổi cái mạng nhỏ của mình. dù sao loại đồ vật này chỉ cần tìm công việc làm thêm nào đó cũng có thể kiếm .

Cho nên hắn làm lơ cái tin nhắn kia, ngược lại tiếp tục lên mạng.

Không nghĩ tới mấy phút đồng hồ sau, điện thoại vang lên. Người gọi cùng gửi tin nhắn là cùng một người.

Mới vừa bắt máy, liền nghe kia đầu bên kia truyền đến tiếng rống giận: “Bảo mày đến ngay! Như thế nào còn chưa tới?”

Tai Phó Cảnh bị rống đau.

“Hạn cho mày trong vòng nửa giờ để tới, lại không tới, đừng trách lão tử tự mình tới cửa tìm mày!”

Rống xong một hồi, điện thoại liền tắt.

Nghe bên kia đầu điện thoại bip bip tiếng vang, Phó Cảnh hết hồn.

Tình huống như thế nào vậy, này là không đi không được phải không.

Bởi vì lo lắng đối phương nổi lên lòng nghi ngờ, Phó Cảnh đành phải ra cửa.

Lái xe ước chừng nửa giờ lộ trình, cũng không tính là xa.

Cửa hàng này vị trí không dễ tìm. Nó nằm ở sau một con phố. Có biển hiệu ánh sáng ở khắp mọi nơi, che kín quán bar, khách sạn cùng cửa hàng đồ dùng người lớn . Đến buổi tối chắc sẽ thực náo nhiệt cho mà coi.

Nhưng mà hiện tại ban ngày ban mặt, hầu hết các cửa hàng đều đóng .

Phó Cảnh tìm nửa ngày, cuối cùng cũng tìm được một cánh cửa nhỏ ngăn cách giữa hai cửa hàng.

Bên trên treo biển số nhà xiêu xiêu vẹo vẹo, đúng là gian cửa hàng này rồi.

Đẩy cửa vào.

Đèn không được bật, bên trong đặt nhiều bàn mạt chược cùng bàn bài Poker . Không có khách hàng, chỉ có mấy tên linh tinh ngồi ở trên bàn nói chuyện phiếm.

Mà trên mặt đất rải rác toàn là vỏ hạt dưa cùng đậu phộng không có ai thèm quét tước.

Phó Cảnh không nỡ nhìn thẳng, hồi tưởng lại ký ức đau khổ của chính mình trước khi chết .

Người bên trong có vẻ đều nhận thức Phó Cảnh, sôi nổi chào hỏi hắn .

Phó Cảnh một cái cũng không quen biết, cứng đờ mặt vẫy tay chào lại.

Ông chủ đang đứng trước quầy thu ngân.

Phó Cảnh suy đoán đối phương có khả năng chính là “Đại ca”. Đầu trọc, xăm mình, người đầy cơ bắp, vừa thấy liền rất không dễ chọc.

Sau khi nhìn thấy phó cảnh liền nhíu mày: “Rốt cuộc tới?”

Phó Cảnh: “Xin lỗi xin lỗi, ngủ quên!”

" Được rồi nhưng không có lần sau đâu.”

Thời gian có vẻ cấp bách, đối phương cũng không tiếp tục truy cứu vào lúc này. Mà là bảo mọi người cùng hắn đi vào căn phòng riêng ở phía sau .

Một bên dặn dò: “Bên trong khách nhân rất quan trọng, đều an phận một chút cho ta.”

Mở ra cửa ghế lô.

Cùng bên ngoài chướng khí mù mịt so sánh thì không khí bên trong trong lành hơn rất nhiều.

Điều hòa nhẹ thổi, huân hương thanh nhã.

Một vị lão nhân nhìn qua tầm khoảng 5-60 tuổi đang ngồi ở ghế trên uống trà.

Mấy người Phó Cảnh tất cả đều đã đi vào. Lão nhân ngước mắt và liếc nhìn qua họ.

Trong nháy mắt, Phó Cảnh tự dưng ảo giác rằng chính mình giống con vịt đang đợi vặt lông làm thịt.

Lão nhân: “Chỉ có mấy tên này thôi à?”

“Đúng vậy.” đại ca nói, “Ngài yên tâm, đây đều là thủ hạ trung thành và tận tâm nhất của ta. Tuyệt đối sẽ không tiết lộ tin tức đi ra ngoài. Nếu là lộ ra tiếng gió, ta tự mình chém chết bọn họ.”

Không trung thành và tận tâm Phó Cảnh: “……”

Mệnh người ở đây quả nhiên giống hệt quả dưa hấu.

Tiết lộ tin tức liền phải bị chém chết, tuyệt đối không có khả năng là công việc phát tờ rơi hay mặc đồ hóa trang.

Lão nhân đặt chén trà xuống : “Vậy thì, tựa như phía trước nói. Sau khi việc này thành công mỗi người sẽ nhận được một trăm vạn.”

Cái bánh có nhân này thật lớn quá mức, đám người bỗng truyền đến tiếng xao động.

“Nửa tháng sau, sẽ tổ chức một hồi yến hội sinh nhật lòng trọng, đến lúc đó sẽ mời người của mọi tầng lớp tới chơi. Công tác các ngươi là bảo an, phòng ngừa có người khả nghi lẫn vào.”

Một người hồ nghi: “Chỉ cần làm bảo an là có thể kiếm một trăm vạn? Nào có chuyện tốt như vậy"

“Đương nhiên không chỉ như vậy.” Lão nhân nói, “Các ngươi mặt ngoài là tuần tra an ninh. Nhưng còn có yêu cầu càng quan trọng hơn cần các ngươi đi làm.”

“Ta yêu cầu các ngươi gϊếŧ một người.”

Gϊếŧ người……

biểu cảm trên mặt Phó cảnh lúc này đã gần như đờ đẫn.

Càng không nói đến là sau khi đối phương nói xong câu này, người đứng bên cạnh hắn lập tức cảm thấy hứng thú.

“Ồ ? Thú vị.”

Thú vị cái đầu mày.

Phó cảnh cảm giác chính mình không thích hợp nơi này.

Hắn muốn về nhà.

Nhưng một số người vẫn tỏ ra nghi ngờ: “Gϊếŧ một người liền có thể cho chúng ta mỗi người một trăm vạn, đơn giản như vậy sao.”

Không dễ gì gϊếŧ được tên đó“.” Lão nhân cười nói, “Trừ bỏ các ngươi, ta cũng có mặt khác chuẩn bị. Bất luận kẻ nào trong các ngươi gϊếŧ hắn, chỉ cần các ngươi thành công, mỗi người đều có thể nhận được một trăm vạn.”

“Mà người gϊếŧ được hắn, lại thêm một trăm vạn.”

Đây quả thực gió thổi tiền bạc phi nghĩa bay đến!

Không ít người bị cám dỗ:: “Muốn gϊếŧ ai?”

Lão nhân bình thản nói: “Quý gia gia chủ, Quý Khải Minh.”