Chương 7

Ừm, hẳn không phải nói với hắn đâu nhỉ.

"Nếu gϊếŧ ta thì có thể được trả bao nhiêu tiền?". Phó Cảnh dừng bước chân, khí lạnh từ lòng bàn chân truyền ra. Hắn cẩn thận quay đầu lại nhìn, thấy Quý Khải Minh đang đứng phía sau chắp tay.

Đôi mắt dài và hẹp của hắn hơi cong lên, không thể nhìn rõ cảm xúc trong đó.

"Nói cho ta biết đi? Phó Cảnh."Mồ hôi lạnh ứa ra.

Ngay cả một hành động nhỏ Phó Cảnh cũng không dám, cũng nói không nên lời.

Nam nhân trước mặt này rõ ràng đang tươi cười nhưng khí tức xung quanh lại vô cùng kinh người, như có tảng đá nặng trĩu đang đè trên ngực khiến hắn thấy khó thở.

Điều khiến cho hắn cảm thấy sợ hãi, không phải là việc đối phương phát hiện ra hắn, càng không phải là chuyện bị đối phương hỏi tiền bạc.

Mà là đối phương nói ra tên hắn.

Quý khải Minh đối với kẻ khác chưa từng quan tâm. Chỉ có hai loại người khiến hắn nhớ tên mà thôi. Một là đối tượng quan tâm. Còn loại người còn lại là kẻ hắn muốn trừ khử. Phó Cảnh biết rõ ràng hắn chính là vế sau.

"Tại sao không nói gì?"

Lại một lần nữa nghe thấy giọng nam trầm thấp lạnh lẽo. Tiếng ồn ào truyền đến từ phía của bữa tiệc. Phó Cảnh không xác định được đồng bọn của mình có bị phát hiện hay không. Nhưng dù sao thì tình huống cũng không thể nào tệ hơn lúc này được. Hắn nhìn chăm chú thanh niên trước mặt, mở miệng một cách khó khăn.

“Quý tiên sinh, ta không có…… ý tưởng kia. Tuy rằng đúng là ta đã nhận nhiệm vụ này, nhưng tuyệt đối không muốn động thủ với ngài. Ta thật sự chỉ nghĩ hoàn thành thật tốt công việc đứng canh của mình mà thôi".

Qúy khải Minh vẫn không nói gì.

Trái tim Phó Cảnh đập càng nhanh hơn. Bộ dáng thống khổ của nguyên thân trong cuốn sách trước khi chết bất chợt hiện lên trong đầu khiến Phó Cảnh nói năng càng thêm lộn xộn.

“Ta, ta chỉ là không có biện pháp cự tuyệt. Ngài nếu không tin tưởng có thể điều tra theo dõi, ta vẫn luôn ở bên kia tuần tra, không đi qua địa phương khác. Ta ——”

Tiếng cười khẽ vang lên cắt ngang lời biện minh của hắn. Hoặc là nói, Phó Cảnh thấy nó giống như tiếng cười nhạo hơn.

Đối với nỗ lực biện minh của hắn, đối phương giống như người khổng lồ đang nhìn con kiến là hắn, chỉ cảm thấy ồn ào.

Phó Cảnh im lặng không nói lời nào, đầu cúi thấp. Hắn có linh cảm rằng, chính mình lập tức cũng sẽ bị nhét vào thùng xi măng rồi chìm xuống biển rộng, hoàn bốc hơi khỏi nhân gian.

Trái tim hắn dần dần chùng xuống.

"Đến làm việc cho ta đi"

Bỗng chốc nghe được câu nói như vậy. Phó cảnh sửng sốt, một lúc sau mới ngẩng đầu lên. Trước mặt hắn, thanh niên đứng trong bóng tối. Những cành cây phía sau đan xen vào nhau, giống như lệ quỷ đang giương nanh múa vuốt. Nó khiến đôi mắt hơi cong của đối phương càng thêm đáng sợ.

Đây không phải là lần đầu tiên Phó Cảnh nghe thấy yêu cầu này. Thời điểm hắn bị bắt giữ, ngẫu nhiên gặp được Quý Khải Minh, đối phương cũng muốn hắn ở lại làm việc. Chỉ là lúc ấy giống như là đang thử, không phải là thành tâm mời chào. Còn lúc này lại càng không giống.

Phó Cảnh hơi hơi hé miệng: “…… Muốn làm cái gì?”

“Gϊếŧ một người.” Lại muốn gϊếŧ người? Hắn nhìn qua giống như sát thủ lắm à. Phó Cảnh muốn ngay lập tức từ chối.

Quý Khải Minh: “Giúp ta làm việc, hoặc là chết ở chỗ này. Chọn một cái?”

Phó Cảnh:" Dù chết ngàn lần ta vẫn luôn sẵn lòng phục vụ ngài"

Thành giao.

Hắn đã thành công đem mình đi bán. Sau khi hắn đáp ứng, Quý Khải Minh cũng không nhiều lời nữa, chỉ nói một câu "Đi theo ta", ngay sau đó xoay người rời đi. Phó Cảnh do dự một chút rồi đi theo.

Sau khi đi đến sảnh yến tiệc, bên trong đã khôi phục lại trật tự. Sau khi điều tra, đội bảo vệ xác nhận rằng khói trắng là do con người gây ra và không gây cháy. Đồng thời còn thuận tay bắt được mấy kẻ khả nghi. Phó Cảnh nghe thấy bên trong có kẻ hét lên:"Chúng tôi thực sự tiến vào để dập lửa!"

"Dám đối xử với chúng tao như vậy, đại ca tao sẽ không bỏ qua cho các người"

Ái chà, cách nói chuyện này không khác nguyên thân là mấy. Quả là một người bạn tốt. Phó Cảnh đi chậm lại, muốn xem những người đó sẽ bị bắt tới đâu. Nhưng lại nghe thấy giọng nam ở phía trước nhắc nhở.

" Ngươi cũng muốn ở cùng với bọn chúng hả"

Phó Cảnh giật mình, nhanh chóng thu hồi tầm mắt.

Quý Khải Minh thong thả ung dung: “Nếu ngươi nguyện ý phối hợp, ta cũng không phải không thể thả bọn họ đi.”

Phó Cảnh: “Không có không có! Ta không quen biết bọn họ.”

Quý Khải Minh cười rất khẽ, không có tiếp tục lên tiếng.

Tầng ba thư phòng.

Sau khi Quý Khải Minh bước vào, đèn bật, ánh sáng ấm áp buông xuống. Không khí tràn ngập mùi sách nhàn nhạt, góc tường có mấy dãy giá sách đặt đầy sách tiếng nước ngoài không thể hiểu nổi. Phó Cảnh không dám nhìn ngó lung tung. Thấy Quý Khải Minh ngồi lên sofa, hắn liền đứng bên cạnh. Mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, tận lực giảm đi sự tồn tại bản thân.

"Đây có phải là người đã sai khiến ngươi".

Màn hình hiển thị một bức ảnh chụp khuôn mặt xa lạ của thanh niên thực trẻ tuổi. Phó Cảnh lắc lắc đầu. Quý Khải Minh vuốt màn hình sang phải.

"Vậy kẻ này thì sao."

Lần này là ảnh của một ông già. Phó Cảnh nhận ra là lão già tới cửa hàng vào hôm đó:“Đúng vậy, là lão ta”

Quý Khải Minh: “Người này, là quản gia trước kia của Quý gia, cũng là tâm phúc của Quý Hằng ”

Lại một lần nghe thấy tên “Quý Hằng”.

Trong sách miêu tả độ tồn tại của Quý Hằng không mạnh. Nhưng nếu cuối cùng có thể diệt trừ Quý Khải Minh, nắm lấy được Quý gia vào trong tay, thuyết minh hắn cũng là kẻ tàn nhẫn độc ác.

Phó Cảnh hỏi: "Vậy bức ảnh vừa rồi chính là Quý Hằng?”

Quý Khải Minh: “Không tồi. Trên danh nghĩa, hắn là đường huynh của ta.”

Phó Cảnh chần chờ: “Ngài muốn ta gϊếŧ hắn?”

“Nhưng thật ra không ngu ngốc.”

Quý Khải Minh hiếm khi bày tỏ sự khen ngợi, đôi tay đan chéo nhau.

"Hắn tặng cho ta đại lễ lớn như vậy. Ta không báo đáp trở về, vậy chẳng phải là quá không lễ phép."

Phó Cảnh cười gượng gạo. Quan niệm thân duyên của Quý gia quả thực vặn vẹo.

"Ta sẽ tung tin ngươi đã cứu ta, giữ ngươi ở bên cạnh làm việc. Bọn họ nhất định sẽ liên hệ ngươi, làm ngươi tìm cơ hội động thủ"

Quý Khải Minh chạm nhẹ màn hình, cười nói: “Ngươi tìm lý do dẫn Quý Hằng ra tới.”

“Sau đó, gϊếŧ hắn.”

Phó Cảnh rõ ràng chỉ nghĩ làm một người thường, lại không hiểu tại sao thành “Sát thủ”.

Nhưng mà Quý Khải Minh thật dám tìm hắn làm việc, sẽ không sợ hắn phản bội sao!

Lúc đầu trong lòng hắn ẩn ẩn có một loại xao động. Nhưng vừa nhìn thấy mặt Quý Khải Minh, cảm giác xao động ấy lập tức biến mất.

Hắn không dám.

Rời đi thư phòng, Quý Khải Minh nói sẽ phái người tìm hắn. Hôm nay cứ hành động theo lẽ thường.

Tiệc tối sắp kết thúc. Tuy nói là hữu kinh vô hiểm, nhưng không ít khách nhân đều bị kinh sợ nên đã rời đi trước.

Lúc Phó Cảnh đứng gác còn nghe không ít khách nhân dò hỏi quản gia, quan tâm tình huống gia chủ. Hiếm khi tổ chức tiệc sinh nhật mà còn bị ốm, mặt đều không trông thấy, muốn đi thăm. Nhưng tất cả đều bị quản gia từ chối.

"Cảm ơn các vị quan tâm. Nhưng gia chủ tôi lo lắng sẽ nhiễm bệnh cho các vị, cho nên liền không cần"

Phó Cảnh nhìn trời. Từ "lo lắng" được dùng trên người Quý Khải Minh nghe thật biệt nữu.

Không lâu sau đó, tất cả đồng bọn bị bắt của Phó Cảnh đều được thả ra. Ngay khi nghe được tin Phó Cảnh vì cứu Quý Khải Minh nên được ở lại, họ đều là mở rộng tầm mắt, cho rằng Phó Cảnh chính là kẻ phản bội.

Điều này thực sự có tác dụng tuyên truyền.

Tóm lại, Phó Cảnh làm "vệ sĩ "của Quý Khải Minh và được ở lại Quý trạch. Thực tế thì hắn cũng chả dám về nhà.

Hắn nhận được tin của Tiểu Mã, nói là bởi vì hắn “Phản bội”, đại ca đầu trọc ngày nào cũng sai người đến phá cửa nhà hắn.

Phó Cảnh gần như bị buộc lên tàu cướp biển cùng với Quý Khải Minh.

“Quý tiên sinh.”

Phó Cảnh gõ cửa và bước vào phòng.

Hắn mặc một bộ vest, giống với mấy kẻ mặc đồ đen khác. Chỉ là quả tóc xoăn tự nhiên, chất tóc cứng, có bôi bao nhiêu sáp tạo kiểu thì ngọn tóc vẫn xoăn.

Quý Khải Minh đang xem sách, sau khi nhìn thấy người vào liền hỏi:" Ai cho ngươi dùng nhiều sáp vậy hả".

"A? Tự ta muốn dùng, ta thấy người khác đều dể kiểu tóc này."

Quý Khải Minh: “Về sau đừng dùng cái này nữa.”

Phó Cảnh : “Thực, thực xấu sao."

Quý Khải Minh cười như không cười, đổi đề tài khác."Về sau ta ra ngoài đều sẽ mang theo ngươi, cho đến bên tên Quý Hằng chủ động liên hệ. Có vấn đề sao.”

Không thành vấn đề là không thành vấn đề, nhưng vừa rồi hắn đưa ra nghi vấn, tại sao lại trực tiếp bỏ qua vậy. Hắn liếc nhìn hình ảnh bản thân phản chiếu trên kính, không thể hiểu nổi.

Trông đẹp trai phết mà.

“Những người khác làm như thế nào, ngươi liền làm theo.” Quý Khải Minh đóng lại cuốn sách, đứng dậy, “Đã đến giờ rồi, đi thôi."

Cửa phòng đóng lại. Khi bước gần đến cửa, Quý Khải Minh dừng lại, liếc mắt nhìn Phó Cảnh.

Phó Cảnh sửng sốt, vội vàng tiến lên mở cửa:"Mời ngài"

Lúc này, Quý Khải Minh mới bước ra khỏi phòng.

Phó Cảnh một đường đi theo hắn xuống đại sảnh. Trên đường gặp được không ít người hầu, nhưng bất luận là ai, sau khi nhìn thấy bọn họ đều lập tức cúi đầu, cũng không chào hỏi.

Dinh thự Quý gia rộng lớn xa hoa, rõ ràng ban ngày ban mặt nhưng cảm giác lại tử khí nặng nề, giống như chiếc quan tài khổng lồ. Mà thi thể được chôn giấu ở bên trong là bản thân Quý Khải Minh.

Mà giống như đối phương đoán trước, vài ngày sau, lão già kia liền chủ động liên hệ hắn, hẹn gặp mặt ở phòng câu lạc bộ tư nhân.

Phó Cảnh đi điểm hẹn.

Lão nhân ngồi trong phòng tối, vẫn như cũ đang uống trà.

"Ta bảo ngươi đi gϊếŧ người. Ngươi ngược lại lại đi cứu người. Đây là ý gì hả?"

“Ta không tìm được cơ hội.”

Lần này đến không chỉ mình lão già. Trong phòng vây quanh mấy bảo an cao lớn vạm vỡ, đeo kính râm màu đen.

Phó Cảnh tận lực không nhìn bọn họ: “Những người khác đã bị bắt hết. Nếu lúc ấy xuống tay, ngay cả ta cũng trốn không thoát."

Phó Cảnh dừng một chút, nói:

" Quý Khải Minh trả tiền công tuy nhiều nhưng lại xa xa không đến hai trăm vạn. Số tiền này ta vẫn còn muốn lấy.

Lão nhân nhướng mi:

“người cũng chưa gϊếŧ được, ta dựa vào cái gì cho ngươi?”

“Đây là cơ hội tốt.” Phó Cảnh cười bỉ ổi, “Ta đã cứu hắn, hiện tại hắn rất tín nhiệm ta. Ta không chỉ có thể tìm được cơ hội xuống tay, còn có thể toàn thân mà lui. Lần này ngài tới cũng không phải là vì chuyện này hay sao?”

Lão nhân không nói gì. Tên Quý Khải Minh này thật sự quá mức giảo hoạt. Gián điệp bọn họ xếp vào đều sống không được lâu lắm. Nhưng điều ngoài ý muốn lần này đối với bọn họ là một cơ hội tốt. Người trước mặt này nếu có thể vì tiền mà nhận việc gϊếŧ người, đương nhiên cũng có thể vì tiền mà phản bội, chỉ cần cho hắn đủ nhiều lợi ích.

Phó Cảnh: “Lần này chỉ có một mình ta. Hai trăm vạn không đủ, ta yêu cầu một ngàn vạn.”

Quả nhiên.

“Công phu sư tử ngoạm.” Lão già nhíu mày,

“Một ngàn vạn, một cái mạng người có đáng giá vậy?”

“Một cái mạng người có lẽ không đáng giá.” Phó Cảnh nói, “Nhưng so với giá trị con người của Quý Khải Minh, số tiền này còn chưa đủ nhét kẽ răng.”

Lão già trầm ngâm.

Thật lâu sau mới nói: “trong phạm vi 500 vạn ta còn có thể làm chủ. Một ngàn vạn…… Ta cần cân nhắc.”

Phó Cảnh: “Được.”

Giống với suy đoán của Quý Khải Minh. Người được cử đến chỉ là con rối, chân chính muốn gϊếŧ Quý Khải Minh chính là Quý Hằng.

Phó Cảnh: “Còn có một điều kiện.”

Lão nhân: “Cái gì?”

Phó Cảnh: “Trước tiên ta sẽ khống chế Quý Khải Minh, nhưng sẽ không lập tức gϊếŧ hắn.

Chờ tiền nợ đến, ta lại động thủ.”

Lão già không vui.

"Ta bên này chính là mạo hiểm sinh mệnh giúp các ngươi làm việc.” Phó Cảnh buông tay, “Sau khi xong việc, nếu ta tìm không thấy người thì làm sao bây giờ?”

Lão khịt mũi: “Ngươi đem chúng ta thành cái gì hả.”

“Binh bất yếm trá.” Phó Cảnh cười hì hì nói, “Làm việc dù sao cũng phải cẩn thận một chút chứ .”

“Một trăm vạn.” Lão già nói, “Sau khi xong việc, lại cho ngươi số tiền còn lại.”

Phó Cảnh gật gật đầu: “Cũng được.”

“Số tiền cụ thể ta sẽ liên lạc ngươi sau.” Lão nhân đứng dậy, ý vị thâm trường.

“Hy vọng ngươi sẽ không làm ta cùng vị đại nhân kia thất vọng.”

Lão nhân trực tiếp nổ ra phía trên chính mình có người, thậm chí không hề nhận ra điều đó.

Sự tình phát triển thật sự thuận lợi.

Phó Cảnh giả thành “Hắc y nhân” bên người Quý Khải Minh.

Đối phương biểu hiện đối với hắn thực tín nhiệm. Đương nhiên, cũng chỉ là “Biểu hiện bên ngoài” mà thôi. Tâm Phó Cảnh rõ ràng, Quý Khải Minh chưa từng đối bất luận kẻ nào buông lỏng cảnh giác, bất luận là hắn, hay là những thuộc hạ đi theo đối phương đã lâu. Hơn nữa trong khoảng thời gian này ở tại Quý trạch, hắn cũng phát hiện mấy việc kỳ quái. Ví dụ như người hầu nơi này hình như không thích nói chuyện, trừ khi là cần thiết, nếu không trước nay cũng đều chỉ là gật đầu, lắc đầu. Thậm chí khi hắn hỏi đường, cũng là dùng ngón tay chỉ phương hướng.

Âm trầm lạnh lẽo, thoạt nhìn rất là rợn người.

Kỳ quái nhất chính là, chỉ cần Quý Khải Minh ở đây, những người hầu đó sẽ tuyệt đối không ngẩng đầu. Kết quả là trừ bỏ quản gia, Phó Cảnh cũng chưa thấy rõ khuôn mặt nào.

Còn mặt khác mà hắn chú ý nhất là vai chính thụ. Đường Giác Hiểu hẳn là bị nhốt ở một chỗ. Nhưng bị nhốt ở nơi nào, Phó Cảnh không thể biết được. Đã mấy ngày này hắn đi theo Quý Khải Minh, chưa từng thấy đối phương chủ động đi xem Đường Giác Hiểu. Cho nên đến cuối cùng vì sao muốn đem người bắt nhốt lại, đơn thuần là do tâm lý biếи ŧɦái?

Phó Cảnh không quá rõ ràng. Tóm lại, hắn làm việc đại khái chỉ cần làm ra dáng là đủ.

Có vẻ là cảm thấy thời cơ đã chín muồi, người bên Quý Hằng bắt đầu thúc giục hắn động thủ.

"Tối nay". Đầu bên kia điện thoại nói.

“Đã ba ngày nay Quý Khải Minh chỉ ngủ mấy giờ. Hôm nay đi đến bác sĩ tâm lý, buổi tối hẳn là sẽ uống thuốc ngủ. Lúc này động thủ, tuyệt đối không tỉnh.”

“Mau chóng đi.” Giọng điệu lão già lạnh lẽo, “Vị đại nhân kia đã mất kiên nhẫn.”

Phó Cảnh: “Tiền đâu. Khi nào cho ta.”

Lão nhân: “Chờ ngươi phát tin tức, chúng ta liền sẽ đi vào xác nhận. Chỉ cần Quý Khải Minh đã chết, tiền không thể thiếu ngươi.”

Quả thực giống với phỏng đoán của Quý Khải Minh, không tận mắt nhìn thấy tử trạng, Quý Hằng sẽ không tin tưởng.

“Lá gan quá bé, như con cá chạch, muốn bắt cũng bắt không được.”

Đây là đánh giá của Quý Khải Minh đối với vị đường huynh này.

Lúc nói lời này, giọng điệu bình đạm, thật giống như đang đánh giá một sinh vật râu ria ở tầng đáy vậy.

Kế hoạch đêm nay, là hắn “Gϊếŧ chết” Quý Khải Minh. Sau đó liên lạc những người khác tiến vào. Chỉ cần Quý Hằng lộ diện, chính là phản gϊếŧ thời cơ. Mà để tin tức không bị tiết lộ, biết được kế hoạch này ít ỏi không có mấy.

Nói cách khác, đến lúc đó rất có thể yêu cầu hắn động thủ.

Phó Cảnh không tin tưởng mình có thể gϊếŧ người. Nhưng hiện tại tên đã lên dây, không thể không bắn.

Nếu kế hoạch đổ vỡ, đến lúc đó kể cả Quý Khải Minh vẫn là Quý Hằng, khẳng định đều phải gϊếŧ hắn. Kết quả đến cuối cùng, mạng nhỏ của hắn vẫn là nắm giữ ở trên tay người khác. Phó Cảnh thở dài, kết thúc cuộc gọi. Sau đó liền đi lên trên lầu.

Phải nói rằng, trong khoảng thời gian này hắn vẫn luôn đi theo Quý Khải Minh, xác thực phát hiện thân thể đối phương không quá thích hợp.

Mỗi lần hắn ra khỏi phòng, tư thế đối phương thế nào, ngày hôm sau tỉnh lại, đi gõ cửa Quý Khải Minh vẫn như cũ bảo trì một tư thế ấy. Trừ bỏ trang sách đã giở hơn một nửa, còn lại chẳng có gì khác nhau. Đây là đang chuẩn bị tu tiên sao.

“Cốc cốc.”

Trước khi vào thư phòng, hắn gõ hai tiếng lên cửa. Không nghe thấy đáp lại. Hắn lại gõ hai cái, vẫn như cũ không có người lên tiếng. Dựa theo trước kia, Phó Cảnh khéo khi cũng đã rời đi rồi. Với tính cách kì quái kia của Quý Khải Minh, tự tiện đi vào khẳng định sẽ tức giận. Nhưng đêm nay không giống trước kia, có quan trọng kế hoạch. Cho nên hắn không do dự lâu lắm, đẩy thẳng cửa mà vào. Cửa sổ mở một nửa. Gió từ từ thổi vào, cuốn bay rèm vải.

Cách đó không xa, nam nhân dựa nửa người trên sô pha, đầu hơi dựa vào mặt lưng ghế. Sợi tóc hơi che lấp mặt mày, chỉ thấy đường cong tuyệt mỹ của cằm. Cuốn sách mở ra, gió khiến sách lật sang trang bay phất phới.

Phó Cảnh sửng sốt.

Đây là…… Ngủ rồi?

Hắn ngừng thở bước qua. Vừa đi đến gần mới phát hiện đối phương đích xác nhắm hai mắt. Không thấy ánh mắt sắc bén ngày hường kia, có vẻ dễ gần hơn rất nhiều. Hoặc là nói, nhìn qua không đáng sợ bằng ngày thường. Cổ thon dài, gần trong gang tấc. Có thể thấy rõ ràng huyết mạch màu xanh lá, lẳng lặng chảy xuôi. Trong đầu Phó Cảnh bỗng nhiên nảy ra một cái ý tưởng. Nếu là hiện tại, nói không chừng thật sự có thể gϊếŧ chết người này. Như vậy, hắn vừa không phải lo lắng bị đối phương gϊếŧ chết; cũng không cần gϊếŧ chết một người không liên quan. Đem cái bóng đè quấn quanh người hắn hồi lâu hoàn toàn ném ra.