Chương 9: Đào mắt hắn ra

A này.

Phó Cảnh tức khắc không biết nên nói cái gì mới tốt.

“Đến lúc đó liền theo lời hắn nói mà làm,” Quý Khải Minh đưa lại cho hắn con dao, cười tủm tỉm.

“Ngàn vạn lần đừng lộ ra sơ hở.”

Thật là kẻ điên. Vô luận là Quý Hằng, hay là Quý Khải Minh. Giữa hai anh em mà tranh đấu ngươi chết ta sống, đề phòng lẫn nhau cứ như kẻ thù truyền kiếp vậy.

Mặt khác, cho dù con dao nhỏ này đã trải qua xử lý nhưng từ màn vừa rồi xem ra nó vẫn có thể gây tổn thương cho người ta.

Quý Khải Minh vì muốn dụ Quý Hằng ra đến cả việc mình mình bị thương cũng không thèm để tâm.

Cảnh tượng xung quanh phòng lúc này cũng đã bố trí xong. Hết thảy ổn thoả, Phó Cảnh liền chụp mấy tấm ảnh gửi đi:【 đã bắt được Quý Khải Minh, trả tiền đặt cọc đi 】

Vài giây sau điện thoại rung lên, có tin nhắn nhắc nhở đã chuyển một trăm vạn. Không có chút nào lôi thôi dài dòng.

Từ lúc Phó Cảnh xuyên đến, hắn vẫn luôn là một kẻ nghèo hèn, đã lâu không thấy chuỗi số 0 dài như vậy rồi. Nhưng nghĩ đến tương lai tiền này sẽ không còn là của mình nữa liền không khỏi cảm thấy buồn bực thổn thức một phen.

Ổn định lại tinh thần, hắn gửi ảnh Quý Khải Minh giả chết đã qua chỉnh sửa cho đối phương.

【 đã xử lý. 】

Bên kia lập tức đáp lại : 【 xác định đã chết thật sao 】

Phó Cảnh:【 đương nhiên, tiến vào xác nhận đi. Nhớ rõ chuyển khoản nốt tiền cho ta 】

Vài giây sau, bên kia gọi video trò chuyện đến.

Phó Cảnh bắt máy.

Video bên đôi phương đen sì, cái gì cũng đều không thấy rõ. Câu nói đầu tiên gọi tới là :"Ta muốn xem tử trạng"

"Ảnh chụp ta đều đã gửi các ngươi rồi, còn muốn nhìn gì hả".

Phó Cảnh ngoài miệng tuy oán giận nhưng vẫn đứng lên quay. Màn hình video lướt qua kệ sách rồi cùng ngừng lại ở ghế sô pha.

Nếu không phải là con dao còn đang cắm trên ngực thì Quý Khải Minh ngồi ở đó trông không khác gì đang ngủ say.

Hai mắt thanh niên nhắm nghiền, cả người đều là máu. Máu tươi nhỏ giọt dần nhuộm đỏ tấm thảm sang quý, ngay cả cuốn sách yêu thích nhất của hắn cũng dính đầy máu.

Phó Cảnh: "Vận may của ta thực tốt. Lúc ta tiến vào, hắn còn đang ngủ, cho nên ta trực tiếp cho hắn một đao, không gây ra động tĩnh gì.".

Bên kia đối phương không nhận xét đánh giá gì, chỉ nói:"Tới gần hơn chút"

Phó Cảnh nghe lời tiến lại gần.

"Phóng to, chụp miệng vết thương".

Phó Cảnh bèn nhắc nhở: “Thực dọa người.”

“Phóng to.”

Phó Cảnh chỉ đành làm theo.

Từ hình ảnh cho thấy con dao đang cắm thẳng trên ngực. Áo sơ mi bị rách, bằng mắt thường vẫn có thể thấy miệng vết thương trông rất ghê người.

Phó Cảnh:"Được chưa?".

Đối phương không có lập tức lên tiếng.

Mà lần lên tiếng tiếp theo này là một giọng nói khác, một giọng nam rất trẻ tuổi.

"Con dao"

Phó Cảnh lập tức phản ứng lại đây chính là Quý Hằng. Nhưng vì để xác nhận lại, hắn vẫn như cũ tỏ vẻ cảnh giác:“Ngươi là ai?”

Giọng của lão già từ bên cạnh truyền đến: "Vị đại nhân này chính là cố chủ. Nghe lời hắn"

"Tốt thôi". Phó Cảnh nắm lấy chuôi dao “Ta mặc kệ cố chủ là ai, chỉ các ngươi đưa tiền đầy đủ là được.”

Lưỡi dao dần được rút ra ngoài. Bằng mắt thường có thể thấy được lưỡi dao bị máu nhuộm đỏ.

Hắn tiếp tục ra lệnh: "Đổi một vị trí, đâm xuống.”

Tiên đoán của Quý Khải Minh lại ứng nghiệm rồi.

Phó Cảnh vẩy máu trên thân đao, không có tiếp tục làm ra động tác nào.

“Có ý tứ gì?” Hắn hỏi, “Ngươi không tin ta?”

“Đương nhiên không phải.” Thanh niên nói, “Chỉ là để phòng ngừa không may xảy ra.”

Phó Cảnh cười khẩy một cái:"Được"

Hắn giơ cao tay, muốn đâm xuống cánh tay của Quý Khải Minh nhưng lại bị ngăn cản.

“Từ từ, ta thay đổi chủ ý.” Giọng nam không có ý tốt mà cười nói, “Đem mắt hắn đào ra cho ta.”

Mắt?

Phó Cảnh sửng sốt. Điều này Quý Khải Minh cũng không thể lường trước được.

Vì để kéo dài thời gian, hắn ra vẻ giật mình: “Ngươi điên rồi hả, hắn đã chết!”

Thanh âm già nua không kiên nhẫn: “Chú ý thái độ nói chuyện của ngươi !”

“Không có việc gì.”

Có vẻ như là sắp dỡ xuống được tảng đá trong lòng, giọng nam vô cùng sung sướиɠ.

“Ta chán ghét đôi mắt của tên đó. Rõ ràng chỉ là tư sinh tử, huyết mạch thấp kém như vậy nhưng lại dám không đem người Quý gia chính thống là chúng ta để vào trong mắt!”

“Ta vẫn luôn suy nghĩ, chờ một ngày kia gϊếŧ chết hắn, ta muốn đem đôi mắt của hắn xẻo ra tới, quăng ra cho chó ăn!”

Phó Cảnh hoàn toàn bị kinh ngạc đến ngây người. Quý gia này sao lắm kẻ tâm lý vặn vẹo bệnh hoạn đến thế.

“Ngươi không phải muốn tiền sao.” Giọng nam nói , “Đào con mắt tư sinh tử này ra, ngươi liền lập tức có thể nhận được chuyển khoản.”

“Một ngàn vạn, không thiếu một đồng!”

Phó Cảnh nhìn về phía Quý Khải Minh. Hắn gần như muốn nghi ngờ đối phương có phải thật sự đã chết hay không, vẫn nằm liệt ở chỗ kia không nhúc nhích.

Hắn không thể vì giành lấy tín nhiệm của đối phương mà đào mắt đi, nhỉ?

“Nhanh lên, mau ra tay đi.”

Bên kia bắt đầu thúc giục. Mà Quý Khải Minh như cũ không có phản ứng.

Phó Cảnh nhìn con dao, chậm rãi giơ lên, ngay phía trên con mắt Quý Khải Minh.

“Mau !”

Hắn nắm chặt thân đao. Cắn răng một cái, chọc xuống. Trong phút chốc, máu tươi văng khắp nơi.

Tiếng động rất lớn. Điện thoại rơi xuống, ở trên thảm lăn vài vòng.

Xuyên qua màn hình, Quý Hằng chỉ nhìn thấy mũi đao đâm xuống mắt Quý Khải Minh, máu bắn lên cả camera. Sau đó thì cái gì cũng đều không thấy.

Hắn nôn nóng trước màn ảnh, nói với đầu dây bên kia :"Ta bảo ngươi đem mắt đào ra, không phải bảo ngươi chọc nát! Ngươi làm như vậy ta còn cho chó ăn kiểu gì?”

“Quá ghê tởm!” Đầu kia điện thoại truyền đến giọng nam phẫn nộ.

“Muốn đào chính ngươi đào, ta còn để dành cho ngươi con mắt còn lại đấy!”

Quý Hằng: “Ngươi ——”

Lời nói còn chưa dứt liền bị cắt ngang.

“Việc ta nên làm đều làm, ngươi mau chuyển tiền cho ta! Ta không muốn ở chỗ này lâu, tránh cho bị phát hiện.”

Nói xong liền cúp điện thoại.

Màn hình đen sì.

Màn hình đen chiếu ra ảnh ngược của Quý Hằng, một khuôn mặt bình thường không có gì nổi trội.

Rõ ràng là đường huynh đệ, Quý Khải Minh cùng Quý Hằng diện mạo lại không có nửa phần tương tự.

Lão nhân tất cung tất kính: “Quý Hằng thiếu gia, người đều an bài tốt, lúc nào đều có thể hành động. Ngài liệu có muốn tự mình đi xác nhận Quý Khải Minh thi thể hay không?”

“Đương nhiên.”

Quý Hằng buông di động, ngạo mạn nói: "Đứng canh tốt cổng ra vào, đừng làm cho bất luận kẻ nào đi ra ngoài.”

“Kẻ biết chuyện này, không thể giữ một tên sống sót.”