Chương 40: Tư Hằng: ĐỘT NHIÊN CÓ CHÚT HÃI HÙNG KHϊếp VÍA

Nghi hoặc trong lòng Phong Tư Lạc càng ngày càng lớn.

Kết hợp tin tức mà cô biết được từ trong truyện và trong hiên thực thì nàng có khuynh hướng nghĩ rằng Thư Lâm còn có một thân phận khác, hơn nữa đó là một thân phận rất có uy vọng, đức cao vọng trọng nữa.

Thư Lâm nhìn thấy nhiều người Côn Luân như vậy, phản ứng dị thường chỉ có chưởng môn cùng Nguyên Sầm, đại đệ tử của chưởng môn cùng Diễn Văn đều không có phản ứng, trong tiểu thuyết cũng không nói đến người này, thuyết minh thân phận này của Thư Lâm vẫn rất bí ẩn.

Nhưng thân phận bí ẩn như vậy thì chẳng phải là biến tướng thuyết minh là quan hệ giữa hắn với chưởng môn cùng Nguyên Sầm rất thân mật?

Nguyên Sầm không thích thế giới bên ngoài, sau khi hắn được Tư Hằng nhận nuôi thì trên cơ bản rất ít rời khỏi Côn Luân, cùng người bên ngoài kết giao cũng không nhiều lắm, người thân cận lại càng ít ỏi hơn nữa.

Trong truyện có một chương là phiên ngoại của Nguyên Sầm, bên trong trực tiếp nói rằng Nguyên Sầm cho rằng hắn không có bằng hữu, người mà hắn kính trọng nhất, yêu nhất cả đời này là sư phụ, tất cả thân nhân đều ở Côn Luân, ở ngoài Côn Luân thì đều là người khác.

Phong Tư Lạc càng nghĩ càng hỗn loạn, một ý tưởng dần dần trồi lên mặt nước: Thư Lâm hắn rất có thể là người Côn Luân!

Nếu là như vậy thì phạm vi khoanh vùng liền rất nhỏ, ở ngày nhập môn nàng đã gặp qua tất cả tu sĩ Hóa Thần kỳ của Côn Luân, trừ bỏ Tư Hằng thì còn lại bốn người, một nữ ba nam.

Phong Tư Lạc ý đồ so sánh bốn người kia với Thư Lâm, nhưng dù thế nào thì cũng thấy biệt nữu, nghĩ đến việc đem bốn sư thúc với vẻ mặt hiền từ thay đổi một khuôn mặt rồi ở trên đường ngây ngốc đứng mua hồ lô đường làm Phong Tư Lạc cảm thấy phong cách đột biến.

Không giống nhau.

Nếu không phải bọn họ, vậy chỉ có......

Phong Tư Lạc đem cái ý niệm này hung hăng áp xuống, không không không, hẳn là nàng suy nghĩ nhiều quá.

Tư Hằng giữ chặt nàng: "Sao đột nhiên hơi thở của nàng lại rối loạn như vậy? Bị thương ở đâu?" Hắn dùng thần thức xem xét quanh phạm vi trăm dặm, người nào có thể ở dưới mí mắt của hắn làm nàng bị thương?

Toàn bộ người chung quanh đều cảm giác được đột nhiên bị một cổ hơi thở đáng sợ theo dõi, một đám bị dọa không dám nhúc nhích.

Phong Tư Lạc vội vàng đè hắn lại: "Không bị thương, ta không có việc gì."

"Nàng không bị thương?" Tư Hằng cẩn thận xem xét nàng, Phong Tư Lạc có chút xấu hổ, "Ta chỉ là đang suy nghĩ một việc thôi."

Thật lâu sau Tư Hằng mới buông nàng ra: "Không có việc gì là được, nàng tuổi còn nhỏ, có cái gì không nghĩ ra thì không cần khó xử bản thân mà có thể hỏi người khác, ta có thể tùy thời vì nàng giải đáp nghi vấn, giải thích nghi hoặc."

Phong Tư Lạc nhìn hắn, Thư Lâm, Tư Hằng?

Không không không, không phải là cùng một người, khẳng định là nàng suy nghĩ quá mức sâu xa, di chứng do lúc trước đọc quá nhiều tiểu thuyết thôi, dừng việc miên man suy nghĩ này lại, hít sâu......

Tư Hằng cau mày: "Nếu nàng không thoải mái thì chúng ta không cần bày quán nữa."

"Không được, việc buôn bán không thể đứt đoạn." Phong Tư Lạc nghĩ thầm nếu hiện tại không có chuyện gì thì đầu dưa của nàng khẳng định sẽ tiếp tục suy nghĩ, nàng nở một nụ cười xán lạn: "Ta không có việc gì."

Tư Hằng nhìn nàng chăm chú, thấy nàng xác thật không có việc gì, lúc này mới gật gật đầu.

Hắn quay đầu nhìn về phía đám người Lộc Tam cùng Côn Luân chưởng môn, biểu tình lo lắng vừa rồi lập tức biến thành vô biểu tình trước sau như một: "Mua đồ không? Không mua thì không cần ở chỗ này gây trở ngại chúng ta làm buôn bán."

Chưởng môn Côn Luân: "......"

Lộc Tam chân quân: "......"

————

Chưởng môn Côn Luân cùng Lộc Tam chân quân mua một ít đồ bản thân căn bản dùng không đến ở sạp, tiêu một tuyệt bút linh thạch, lúc này mới tâm an rời đi.

Đối với chuyện vì sao Hóa Thần tôn giả phải tới bày quán này thì trong lòng Lộc Tam chân quân trước sau vẫn có nghi hoặc, trước khi đi nhịn không được thật cẩn thận nói: "Tiền bối nếu có yêu cầu gì thì có thể vào thành tìm Cơ gia, Cơ gia nhất định sẽ tương trợ, chẳng sợ có khó khăn về linh thạch linh tinh thì Cơ gia vẫn sẽ giúp được cái vội......"

Côn Luân chưởng môn nghe được mặt tối sầm, vội vàng lôi Lộc Tam đi: "Tiền bối rõ ràng chính là ở chỗ này thể nghiệm sinh hoạt, đạo hữu ngươi đừng nói chuyện lung tung, ngươi xem bọn họ hai cái, như là thiếu linh thạch bộ dáng sao?"

Lộc Tam quay đầu lại nhìn qua Phong Tư Lạc cùng Tư Hằng, vừa thấy lại cả kinh, vừa rồi lực chú ý của hắn đều ở trên người Hóa Thần tôn giả, vậy nên không có phát hiện tiểu cô nương bên cạnh này tuổi còn trẻ nhưng đã là tu sĩ Kim Đan!

Lộc Tam cẩn thận đánh giá Phong Tư Lạc, mơ mơ hồ hồ nhìn thấy cốt linh của nàng tuyệt đối không vượt qua trăm tuổi, hắn tấm tắc bảo lạ, quay sang bát quái với chưởng môn Côn Luân: "Khoảng thời gian trước Cơ gia có một tuổi tiểu công chúa mười mấy kết đan, lúc ấy ta ở bên ngoài làm việc nên không nhìn được, cũng không biết tiểu cô nương y phục hồng kia cùng tiểu công chúa Cơ gia thì thiên phú của ai cao hơn một ít đây?"

Chưởng môn Côn Luân cũng nhịn không được kinh ngạc cảm thán: "Mười mấy tuổi đã kết đan? Thiên phú này chẳng phải còn cao hơn so với bệ hạ sao? Khó trách lần này ta gặp bệ hạ, cảm giác tâm tình hắn vẫn luôn vui vẻ."

Lộc Tam cười: "Bệ hạ mấy ngày này thường thường cười không khép được miệng, bất quá tiểu công chúa này tựa hồ tương đối —— tính cách tương đối khiêu thoát, kết đan không bao lâu liền chạy vào bí cảnh, nghe nói hai ngày trước mới từ bí cảnh ra ngoài, đến nay còn chưa về hoàng cung, cũng không biết lại chạy đi đâu rồi, bệ hạ cũng bắt đầu sốt ruột."

Chưởng môn Côn Luân cười ha ha: "Hôm nay mới quản thì sao quản được. Ta nói ngươi nghe, những thiên tài mỗi người đều là tổ tông, quản không được quản không được."

Lộc Tam vừa vặn chuyển đề tài: "Ta nhớ rõ mười năm trước Tư Hằng tôn giả thu một tiểu đồ đệ, mấy năm nay hình như không nghe được tin tức của nàng, hiện giờ nàng như thế nào? Lần này có tới hay không?"

Chưởng môn Côn Luân xua xua tay: "Mười năm qua ta cũng chưa gặp được nàng vài lần, nàng vẫn luôn đi theo sư thúc bế quan tu luyện."

Lộc Tam cảm thán nói: "Không hổ là đồ đệ của Tư Hằng tôn giả, quả nhiên giống như Tư Hằng tôn giả đều chỉ thích bế quan tu luyện."

Đáng tiếc Tư Hằng tôn giả ngươi cho rằng đang bế quan thì lúc này lại ở bên ngoài bày quán kìa!

Côn Luân chưởng môn yên lặng lắc đầu, chỉ đáng thương Phong sư muội, toàn bộ người của Tư Khuê Phong đều ra ngoài, chỉ một mình nàng đang bế quan, quá thảm.

Lúc này hắn cũng tuyệt đối không nghĩ đến, Phong sư muội đáng thương của hắn lúc này đang ở phía sau hắn, đang cùng sư thúc bày quán nha!

————

Bởi vì đã xảy ra sự kiện ô long này, Phong Tư Lạc liền kiến nghị Thư Lâm, làm hắn che giấu tu vi đi một chút.

Tư Hằng luôn luôn không cự tuyệt yêu cầu của tiểu đồ đệ, liền ẩn toàn bộ tu vi đi, thoạt nhìn giống như phàm nhân bình thường, nửa điểm linh lực đều không lộ ra ngoài.

Phong Tư Lạc vòng quanh hắn nhìn hồi lâu, tấm tắc bảo lạ: "Quá lợi hại, chẳng sợ ta biết tu vi ngươi cao thâm thì hiện tại ta cũng tìm không thấy một chút sơ hở nào."

Đồng dạng là xụ mặt, khi có tu vi hắn sẽ làm người khác sợ hãi nhưng khi không tu vi hắn lại hoàn toàn tương phản, Phong Tư Lạc thậm chí muốn khi dễ khi dễ hắn một chút.

Nàng vội vàng thu hồi loại ý tưởng đang ngo ngoe rục rịch trong lòng, thậm chí còn có điểm chột dạ.

Tư Hằng thấy nàng đột nhiên cúi đầu, cho rằng nàng vì không thể làm được như hắn mà khổ sở, liền sờ sờ tóc nàng: "Tu vi của ta đã đạt tới trình độ trở lại nguyên trạng cho nên ta có thể tùy tâm sở dục thu phóng linh lực, hiện tại nàng đương nhiên là không làm được, nhưng mà nếu nàng muốn che giấu tu vi không cho người khác nhìn ra thì ta có thể dạy nàng một ít bí quyết nhỏ."

"Thật vậy chăng? Nhưng mà loại phương pháp này hình như đều là bí mật của sư môn nên sẽ không truyền ra ngoài đi? Ta chỉ là một ngoại nhân, ngươi có thể dạy ta sao?"

Tư Hằng mỉm cười: "Đây đều là bản thân ta sờ soạng ra, không cần bất luận kẻ nào đồng ý, chỉ cần nàng muốn học thì hiện tại ta có thể dạy nàng."

"Thư Lâm, ngươi thật sự là quá tốt, tốt giống như người cha trong tưởng tưởng của ta vậy." Phong Tư Lạc cao hứng phấn chấn nói.

Nghe được chữ "Cha" này, khóe mắt Tư Hằng hơi co giật, liền nghe nàng tiếp tục nói: "Nếu không ta nhận ngươi làm nghĩa phụ đi?"

Tư Hằng; "...... Không được."

Thấy nàng còn muốn nói nữa, hắn nói: "Cha nuôi cũng không được, gia gia càng không thể, học kỹ xảo hoặc là nhận nghĩa phụ, nàng nhiều nhất chỉ có thể chọn một loại."

Phong Tư Lạc muốn trêu chọc hắn thêm: "Vậy ta đây muốn nhận ngươi làm nghĩa......"

Tư Hằng xoay người muốn chạy, Phong Tư Lạc vội vàng giữ chặt hắn: "Được rồi được rồi, nói giỡn, ta đương nhiên là muốn học tập kỹ xảo lạp!"

Thấy bộ dáng nàng vui vẻ ra mặt, Tư Hằng cũng không tức giận được, liền ngồi xuống, tạo một cái kết giới, đem kỹ xảo che giấu tu vi kỹ nói cho nàng từng chút một.

Nói là kỹ xảo, trên thực tế thứ mà hắn giảng bao dung rất nhiều tri thức, Phong Tư Lạc nghe được một lát thì cau mày, sau đó thì bừng tỉnh đại ngộ, thêm lát nữa lại cái hiểu cái không......

Nghe xong thì Phong Tư Lạc liền bắt đầu thực hành bắt đầu che giấu tu vi trên người, một lát sau, tu vi của nàng trong mắt người ngoài thì chỉ là Trúc Cơ kỳ.

"Thế nào?" Phong Tư Lạc hưng phấn hỏi Tư Hằng.

Tư Hằng gật gật đầu: "Không tồi."

Một khi rơi vào hải dương học tập thì sẽ rất khó nhảy ra được, đối với việc tu vi của mình từ Kim Đan kỳ được che giấu thành Trúc Cơ hậu kỳ, Phong Tư Lạc vẫn không hài lòng, vì thế nàng tiếp tục thử.

Vì thế quán chủ bên cạnh lập tức khϊếp sợ phát hiện, tu vi của nàng không ngừng biến hóa, trước đó còn là Trúc Cơ trung kỳ, sau đó lại biến thành Trúc Cơ sơ kỳ.

"Ngươi ngươi ngươi, ngươi không sao chứ? Muốn trở về bế quan một chút hay không?" Hắn còn tưởng rằng việc tu hành của nàng xảy ra vấn đề.

Phong Tư Lạc lắc đầu: "Cảm ơn đã quan tâm, ta không có việc gì."

Lại thêm một lúc, quán chủ cách vách càng chấn kinh hơn nữa bởi vì tu vi của nàng tựa hồ lại tụt xuống thêm một cảnh giới, vừa nãy còn là Trúc Cơ sơ kỳ vậy mà lát sau đã xuống Luyện Khí kỳ......

Quán chủ cách vách tràn ngập thương hại nhìn nàng, tiểu cô nương đáng thương, tu vi tụt xuống thảm.

Tư Hằng lại gật đầu lần nữa, hắn vẫn luôn biết ngộ tính của nàng cực cao, nhưng hiệu suất học tập của nàng luôn là suy một ra ba, mỗi lần đều sẽ làm hắn có chút giật mình.

Quả nhiên không hổ là người coi trọng ta! Tư Hằng cao hứng nghĩ.

Phong Tư Lạc vẫn luôn nhìn hắn, cái suy đoán kia lại ngo ngoe rục rịch nhảy lên trên, Tư Hằng......

Nhận thấy được hình như tiểu đồ đệ đang đang nhìn bản thân, Tư Hằng quay đầu liền thấy đầu nàng vừa chuyển, chỉ lưu lại cho hắn một cái cái ót.

Tư Hằng:???

Kế tiếp hắn liền phát hiện, tiểu đồ đệ vẫn luôn nhìn lén hắn!

Tư Hằng ngầm kiểm tra dung nhan dáng vẻ một lần rồi lại thẳng thắn eo lưng đoan đoan chính chính ngồi xuống.

Đồ đệ muốn nhìn thì để cho nàng nhìn đi, dù sao cũng là thầy trò, rất bình thường.

————

Đại hội nguyên thủ trăm năm một lần của Thần Hi Giới sắp bắt đầu, các đại môn phái tu tiên đều sôi nổi tới hoàng thành, trong ngoài hoàng thành liền có rất nhiều người mặc phục sức của đệ tử các môn phái khác nhau.

Những người này đi vào nơi này tùy ý đảo qua, liền bị hai người mặc hồng y ở quầy hàng nào đó hấp dẫn, một nam một nữ đều lớn lên cực kỳ đẹp, nữ tuổi tác cực nhỏ, tu vi ước chừng là Trúc Cơ kỳ hay là Luyện Khí kỳ? Nam thì một chút tu vi đều không có.

Bị gá trị nhan sắc của hai người hấp dẫn, mấy người từ ngoài đến liền sôi nổi đi vào quầy hàng của Phong Tư Lạc, chọn lựa đồ vật muốn mua, bởi vì Tư Hằng ngụy trang thành phàm nhân nên không có cảm giác uy áp thật lớn, các khách nhân đều biểu hiện bình thường, có chút chọn lựa, có chút dùng sức mặc cả, còn có mấy người không biết sống chết lại dám có ý đồ đùa giỡn hai người......

Bày quán bày ba ngày, người muốn đùa giỡn Tư Hằng có mười mấy cái, còn muốn đùa giỡn, thông đồng Phong Tư Lạc thì có mấy chục cái, Tư Hằng tức a! Đã ẩn ẩn bùng nổ ở bên cạnh.

Trước quầy hàng của hai người lại có một tu sĩ Nguyên Anh ngồi xổm xuống, người này một thân trường bào màu xám của Quảng Lăng Môn, thân mang một thanh cự kiếm, Phong Tư Lạc giữa mày nhảy dựng, người này......

Hắn ngẩng đầu lên, trên mặt râu ria xồm xoàm, vẻ mặt hung tướng, Phong Tư Lạc có chút chột dạ.

Người này nàng nhận thức —— môn chủ Lăng Tán chân quân của Quảng Lăng Môn.

Mấy trăm năm trước, nàng vì tìm cho ma đao càng nhiều tài địa bảo cùng thần binh lợi khí thì đương nhiên cũng chỉ có thể hãm hại lừa gạt, bởi vì khu vực của nàng cùng Quảng Lăng Môn rất gần cho nên Quảng Lăng Môn đã bị nàng coi như mục tiêu chủ yếu để xuống tay.

Nàng hố người này không ít đồ vật nha.

Mấy trăm năm qua đi, người này cơ hồ một chút cũng không thay đổi, vẫn là một thân trường bào màu xám, vẫn cõng một thanh cự kiếm, trên mặt vẫn râu ria xồm xoàm lôi thôi lếch thếch như thế.

Bởi vì chột dạ, nàng liền cúi đầu.

Môn chủ Quảng Lăng Môn nhìn nàng vài lần, liền nói: "Tiểu cô nương, ta tuy rằng lớn lên hung, nhưng người không hung, tiểu cô nương đừng sợ."

Phong Tư Lạc ngẩng đầu, mỉm cười nói: "Ta không phải sợ ngài, tiền bối coi trọng thứ gì? Ta sẽ chiết khấu cho."

Sắc mặt Quảng Lăng Môn môn chủ cổ quái: "Đồ vật thì không có thứ vừa ý nhưng mà tiểu cô nương, ta coi trọng ngươi......"

Lời còn chưa nói xong thì Tư Hằng đã hừ lạnh một tiếng, Quảng Lăng Môn môn chủ trực tiếp bị đánh bay đi ra ngoài, có kết cục giống hệt mấy chục người muốn đùa giỡn nàng lúc trước.

Phong Tư Lạc: "......" Nàng cảm thấy, Quảng Lăng Môn môn chủ hẳn là không phải muốn đùa giỡn nàng.

Không bao lâu, Quảng Lăng Môn môn chủ bay trở về, phủi phủi thân trường bào màu xám của hắn, khóe miệng có chút tơ máu: "Ta còn chưa nói xong, đạo hữu sao ngươi lại nôn nóng như thế."

"Lăn!"

Quảng Lăng Môn môn chủ vội vàng một hơi nói xong: "Ta không phải muốn đùa giỡn tiểu cô nương, mà ta muốn nhận tiểu cô nương vì đồ đệ."

"Thu ta làm đồ đệ?" Phong Tư Lạc kinh ngạc nói.

"Đúng vậy, ta xem tư chất của tiểu cô nương không tồi, nếu ngươi chưa có sư phụ thì có muốn bái ta làm thầy hay không? Ta là Lăng Tán chân quân môn chủ Quảng Lăng Môn, tu vi Nguyên Anh hậu kỳ, làm sư phụ ngươi hẳn là có thể đi?"

Lời này vừa nói ra, người chung quanh đều nhìn Phong Tư Lạc bằng một ánh mắt hâm mộ, Quảng Lăng Môn cũng là một trong mười đại tiên môn, nếu có thể được Quảng Lăng Môn môn chủ thu làm đồ đệ thì cái này quả thực chính là một bước lên trời a! Về sau sao còn cần ở chỗ này bày quán bán đồ vật chứ?

Phong Tư Lạc còn chưa tới kịp trả lời thì Quảng Lăng Môn môn chủ lại lần nữa bay ra xa, lần này bay xa hơn, Phong Tư Lạc ngẩng cổ xem, rất lâu không nhìn thấy hắn rơi xuống đất.

Phong Tư Lạc: "......"

Người chung quanh: "......"

"Bày quán cũng không có ý nghĩa gì." Tư Hằng nói.

Phong Tư Lạc: "......" Lúc trước ngươi cũng không phải nói như vậy a!

"Chúng ta trở về đi." Tư Hằng nói tiếp.

"Được." Phong Tư Lạc ngoan ngoãn gật đầu.

Tư Hằng vung tay áo lên đem tất cả các đồ vật trong quầy hàng thu hồi, hắn lôi kéo tay Phong Tư Lạc rồi nhanh chân rời khỏi nơi này, Phong Tư Lạc quay đầu nhìn lại phía sau, phát hiện Quảng Lăng Môn môn chủ vẫn chưa rơi xuống đất.

Tư Hằng lại vừa đi vừa nghĩ, về sau sẽ không bao giờ tới bày quán nữa, càng không thể để tiểu đồ đệ một mình đi bày quán, gặp phải quá nhiều người xấu.

Mỗi người đều tưởng trăm phương ngàn kế bắt cóc tiểu đồ đệ.

————

Quảng Lăng Môn môn chủ bay đi ra rất rất xa, hắn có thể cảm giác được pháp thuật mà đối phương sử dụng sẽ không tạo thành thương tổn quá lớn với hắn, nhưng vô luận hắn dùng phương pháp gì thì hắn cũng không thể làm bản thân dừng lại, cuối cùng Quảng Lăng Môn môn chủ cạn lời chỉ có thể nằm yên phó mặc số phận.

Thẳng đến khi hắn gặp được đoàn người của Cơ Vô U cùng Thanh Dương.

Cơ Vô U là bị Cơ Hàn Thiên mệnh lệnh đi ra ngoài tìm muội muội của hắn, sau khi Phong Tư Lạc rời khỏi bí cảnh vẫn không trở lại hoàng cung, Cơ Hàn Thiên đã vội muốn chết, biết Cơ Vô U cùng nàng cảm tình tương đối tốt, cho nên khiến cho hắn ra ngoài, ngàn vạn lần phải khuyên nàng trở về.

Cơ Vô U bất đắc dĩ, nghe thủ hạ nói nàng ở ngoài thành bày quán nên hắn cùng bốn người Thanh Dương cùng nhau lại đây, kết quả nửa đường liền nhìn thấy một thân ảnh nằm thẳng bay qua tới.

Năm người: "......" Đây là phương pháp phi hành kỳ ba gì vậy?

Quảng Lăng Môn môn chủ rốt cuộc nhìn thấy người có nhận thức nên vội vàng hô to: "Thanh Dương, mau giúp ta dừng lại."

Nhận ra đó là môn chủ nhà mình, bốn người Thanh Dương vội vàng đi lên, Cơ Vô U cũng đi lên hỗ trợ, dưới sự lăn lộn của bọn họ, Quảng Lăng Môn môn chủ đã có thể khống chế được thân thể, không bay lượn tự do nữa.

Thanh Dương vô ngữ hỏi: "Chưởng môn, ngài đây là có chuyện gì vậy?"

Quảng Lăng Môn môn chủ xua xua tay: "Một lời khó nói hết, ta chỉ là coi trọng tiểu nữ oa mặc hồng y nên muốn nhận làm đồ đệ, ai biết được nam nhân cũng mặc hồng y bên cạnh nữ oa tử phát điên cái gì chứ?"

Tiểu nữ oa mặc hồng y? Nam nhân cũng mặc hồng y?

Khóe mắt Cơ Vô U khống chế không được mà giật giật, sẽ không phải là muội muội của hắn cùng nam nhân kia đi?

Tư Hằng kéo tay Phong Tư Lạc trực tiếp trở lại sân của nàng, lúc này mới phát hiện nàng đã rất lâu nói lời nào, hắn cúi đầu nhìn về phía nàng, lại thấy lúc này nàng cũng đang nhìn hắn.

Phong Tư Lạc nhìn chằm chằm Thư Lâm hồi lâu, có thể nói là dọc theo đường đi nàng đều nhìn hắn, nguyên bản cái suy nghĩ bị nàng gắt gao ngăn chặn kia lại không ngừng nhảy lên trên, không ngừng xoát cảm giác tồn tại.

Hắn là Tư Hằng, hắn chính là Tư Hằng.

Lúc trước nàng chỉ là không nghĩ theo hướng này mà thôi, nhưng một khi đem Thư Lâm cùng Tư Hằng treo lên so sánh thì nàng liền phát hiện, hai người xác thật có rất nhiều chỗ tương tự.

"Ngươi/ Nàng......" Hai người đồng thời lên tiếng, lại đồng thời dừng lại.

Tâm tình Phong Tư Lạc đang rất phức tạp, đủ thứ chuyện sau khi xuyên sách lần thứ hai đang không ngừng quay cuồng trong đầu nàng, nàng cùng Thư Lâm mới gặp, những biểu hiện kỳ quái của hắn lúc ấy, sau đó hắn lại giúp nàng lựa chọn tiên môn, hắn đưa nàng lên Côn Luân, lúc sau là Vấn Tâm Lộ, nàng bị thủy tinh ngọc giản của Tư Hằng bá đạo lựa chọn, nàng trở thành đồ đệ của Tư Hằng, Tư Hằng giúp nàng chuẩn bị nhiều đồ vật như vậy, mười năm nay thầy trò ở chung đứt quãng......

Lần này nàng bị ma đao mang ra ngoài, xuyên vào Cơ Vô Nhược, một hồi đến hoàng thành lại gặp được Thư Lâm lần nữa, nàng chỉ giúp hắn một chuyện nho nhỏ mà hắn lại đưa nàng Thần Khí, hộ tống nàng rồi săn sóc giúp nàng chuẩn bị đồ vật......

Vô số hồi tưởng tràn về, Thư Lâm đối với nàng thật sự là quá mức tốt, kỳ thật Tư Hằng cũng vậy, đối mặt một đồ đệ vừa mới thu mà hắn không có gì tò mò về nàng, toàn bộ quá trình ở chung với nàng đều dùng phương thức nàng cảm thấy thoải mái nhất, hoàn toàn không có quá trình ma hợp khi hai người xa lạ ở chung.

Những việc này, kỳ thật cẩn thận nhớ lại thì, tất cả đều không bình thường.

Cho nên nếu Thư Lâm là Tư Hằng, thì có phải là hắn biết nàng là Tư Lạc hai trăm năm trước hay không?

Có phải là, bây giờ hắn cũng biết, người trước mặt hắn cũng là Tư Lạc?

Phong Tư Lạc căn bản vô pháp ngừng lại việc não động của mình, ngược lại càng nghĩ càng cảm thấy nàng suy đoán không sai, nàng ngây ngốc nhìn hắn, trong lòng có vô số lời muốn nói, lại cảm thấy nói không nên lời.

Nàng bắt đầu tự hỏi một vấn đề quan trọng khác: Vì sao hắn lại làm như vậy?

Nàng chống tay lên rồi bàn ngồi xuống, bắt đầu phát ngốc.

Tư Hằng thấy dáng vẻ nàng ngây ngốc, thở dài, lấy linh trà cùng một cái ly ra, đổ cho nàng một ly linh trà nóng hôi hổi, đặt trước mặt nàng.

Phong Tư Lạc ngây ngốc bưng lên chuẩn bị uống rồi lại bị hắn cướp đi, hắn thở dài lần thứ hai, đem linh trà hạ nhiệt độ xuống đến mức có thể uống được thì lúc này mới đặt vào trong tay nàng.

Phong Tư Lạc uống hết, đầy đủ linh khí ở trong cơ thể nàng du tẩu, Tư Hằng lại đổ cho nàng một ly, lần này nàng chậm rãi uống, nguyên bản đầu đang phát trướng lại khôi phục một ít thanh minh: "Thư Lâm, vừa rồi vì sao ngươi lại ngăn cản người nọ thu ta làm đồ đệ?"

"Hắn không tư cách làm sư phụ nàng." Tư Hằng ngạo nghễ nói.

"Nga......" Phong Tư Lạc ý vị thâm trường kéo đuôi dài âm cuối.

Đúng rồi, Tư Hằng làm nhiều chuyện như vậy, kỳ thật hắn cũng chỉ được một chỗ tốt như thế: Hắn thu nàng làm đồ đệ.

Nhưng mà cũng đúng, lúc trước khi nàng do dự muốn đi tiên môn nào thì Thư Lâm đã cố ý dẫn đường cho nàng lên Côn Luân, lúc sau thủy tinh ngọc giản của Tư Hằng lại không cho ngọc giản khác tiếp cận nàng, quyết tâm muốn thu nàng làm đồ đệ thập phần rõ ràng.

Cho nên thu nàng làm đồ đệ chính là mục đích của hắn?

Nàng nhớ lại mấy trăm năm trước, khi đó Tư Hằng khuyên nàng không dùng ma đao nữa, lúc ấy hắn xác thật nói qua, bảo nàng cùng hắn về Côn Luân, nói nàng có thể học tập pháp thuật của Côn Luân.

Lúc ấy nàng còn tưởng rằng hắn chỉ là tùy tiện nói thôi, chẳng lẽ từ khi đó hắn đã mơ ước nàng, muốn nhận nàng làm đồ đệ?

Không nghĩ tới a, đường đường Tư Hằng tôn giả, vì làm sư phụ của nàng mà phải tốn trăm phương ngàn kế như thế.

Bất quá, trong toàn bộ hành trình nàng đều bị lừa xoay quanh?

Nghĩ như vậy thì hắn làm như vậy còn có một chỗ tốt khác: Hưởng thụ lạc thú khi lừa nàng?

Phong Tư Lạc tay phải dùng lực một chút, cái ly trong tay nàng liền vỡ thành bột phấn rơi xuống.

Tư Hằng: "......"

Đột nhiên có chút hãi hùng khϊếp vía?

Tác giả có lời muốn nói:

Phong Tư Lạc: Tư Hằng cùng Thư Lâm xác thật có rất nhiều chỗ tương tự

Tư Hằng: Tỷ như?

Phong Tư Lạc: Tỷ như, đều rất giống ba ba của ta nha.

Tư Hằng:......