Chương 14

Cố Trân thực sự tức giận, ngày hôm đó nàng đặc biệt mua hai phần gà nướng ở tửu lâu và hai cân điểm tâm đưa đến học đường để Tống Trạch có thể được ăn ngon một chút, đương nhiên trong này cũng có toan tính riêng của nàng, nếu như có người nào đó đến hỏi nàng là ai thì nàng sẽ cố ý để lộ vẻ thẹn thùng, hàm hàm hồ hồ nói là Tống mẫu nhờ nàng đưa tới, mục đích chính là để người khác hiểu lầm quan hệ giữa nàng và Tống Trạch.

Nàng nghĩ, nếu như lúc đó Tống Trạch có thể ra gặp nàng một cái lại càng tốt, Tống Trạch sẽ hiểu ai là người đối xử tốt với hắn, ai là người có thể trợ giúp hắn, chỉ là không nghĩ tới ngay cả mặt Tống Trạch cũng không chịu lộ, hơn nữa còn từ chối nhận đồ của nàng.

Cố Trân bất đắc dĩ, chỉ có thể nhân lúc đi về đem số gà nướng đó gặm hết. Lúc ở trên trấn nàng đã ăn một bữa no nê, cuối cùng ngày hôm đó khiến bản thân ăn đến chướng cả bụng, riêng điểm tâm thì đem về giấu đi, lỡ hôm nào không ăn no thì có thể lấy ra chống đói.

Nhưng không ngờ tới, do ăn quá no, lỡ ợ một cái, hơi thở toàn là mùi thịt khiến cho Lai Đệ Chiêu Đệ dùng ánh mắt hoài nghi nhìn nàng, ngay cả nương nàng cũng nói sao trong phòng lại có mùi thịt khiến Cố Trân không dám ở lại trong phòng nữa. Mãi đến tận tối nàng mới trở về, dĩ nhiên là bỏ lỡ cơm chiều, thế nhưng Cố Trân không đói bụng, mà có đói thì cũng chẳng có tâm trạng ăn.

Cố Trân nghĩ, nước chảy đá mòn, cho nên ngày hôm sau vẫn như cũ chạy đến học đường trên trấn, lần này chỉ mua điểm tâm đem đến, kết quả bị người ta báo cho rằng Tống Trạch đã đi rồi, đi huyện thành, muốn tìm Tống Trạch thì phải lên huyện mới được. Lúc ấy, Cố Trân liền ngây ra.

Trên đường về, nàng vừa đá cục đá bên đường vừa lẩm nhẩm lầm nhầm, cho dù có suy nghĩ lạc quan thế nào đi chăng nữa thì cũng phải hiểu là Tống Trạch đang trốn nàng, nhưng càng ý thức được điểm này thì nàng lại càng tức giận, vì sao Cố Dao có thể được mà Cố Trân nàng lại không được?

Trong khoảng thời gian trọng sinh trở lại này, nàng đã suy nghĩ cẩn thận, nàng mới là người được ông trời ưu ái, nếu không vì sao lại cho nàng trọng sinh trở về, lại còn để nàng biết được nhiều chuyện sẽ xảy ra trong tương lai như vậy? Ấy thế mà một người được ông trời yêu thương như nàng lại không thể so được với nha đầu thối Cố Dao kia sao?

Đi trấn trên còn được chứ muốn vào trong huyện thì không phải ngày một ngày hai, nếu như buổi tối nàng không về ngủ, thanh danh của nàng ở trong thôn sẽ rất xấu, cho nên nàng không thể đi được. Huống chi huyện Thanh Hà lớn như vậy, nàng cũng không biết Tống Trạch sẽ tìm khách điếm nào để trọ lại.

Còn cả tiểu thúc Cố Chiêu kia nữa, hành động của hắn hoàn toàn không giống với trí nhớ của nàng. Cố Chiêu rõ ràng phải lười biếng ở lại nhà thì lúc này ngay cả một ngày cũng không chịu ở, đi vào trong huyện từ sớm khiến lão thái thái mấy ngày nay cứ thở ngắn than dài, nói không biết tiểu thúc của bọn họ ở trong huyện có phải chịu khổ hay không.

Nghe thấy vậy Cố Trân chỉ cười nhạo, đồ lười biếng Cố Chiêu kia nói vào huyện trước để nghiêm túc ôn tập, theo nàng đoán thì rõ ràng là lừa lấy tiền của lão thái thái rồi vào trong huyện ăn uống chơi bời, nói không chừng chưa kịp đợi đến ngày khảo thí đã dùng hết bạc, mặt xám mày tro mà chạy về nhà.

Huống chi… nghĩ tới chuyện kia, Cố Trân lại càng cao hứng, cho dù Cố Chiêu có thể trụ lại được đến lúc thi Huyện cần này thì sao chứ? Ở đời trước, số phận đã định là cả đời này Cố Chiêu cũng không thể khảo được cái danh tú tài, hắn không có cái mệnh đó, cho nên những chuyện ngoài ý muốn phát sinh trên người Cố Chiêu, Cố Trân hoàn toàn không lo lắng một chút nào.

Nếu tiểu thúc thành thật ở yên trong nhà, nói không chừng nàng sẽ giúp đỡ tiểu thúc một phen, khiến hắn tránh được chuyện kia, nhưng ai bảo hắn chỉ nghĩ đến chính mình, chỉ muốn sống ung dung sung sướиɠ một mình, lại còn lợi dụng hút máu trên người cha mẹ nàng. Hắn gặp nạn là đáng lắm.

Cố Trân cả ngày ở bên ngoài không thấy bóng dáng đâu cho nên khẳng định không được Cố gia yêu thích, mỗi lần về đến nhà đều bị lão thái thái mắng. Lúc vui thì Cố Trân sẽ trốn vào trong phòng để mặc lão thái thái, mắng mệt rồi thì ngừng, nàng cũng chẳng mất miếng thịt nào, lúc không vui thì sẽ miệng lưỡi sắc bén cãi lại.

Lão thái thái từ bên ngoài trở về, bực đến nỗi thở phì phì nói với lão gia tử: “Nha đầu chết tiệt kia cả ngày không biết đi đâu, mấy ngày liên tục không thấy bóng dáng cũng thôi đi, giờ lại còn chạy đến Tống gia. Xem bộ dáng của nó thì hình như là muốn lấy lòng nương Tống Trạch. Lão nhân, ông nói thử xem nha đầu chết tiệt kia muốn làm gì?”

Lúc Cố Trân chạy tới Tống gia, chẳng may bị bà nhìn thấy, thấy nàng cười tươi như hoa với Tống mẫu, lão thái thái không thể không để bụng. Gần đây nha đầu chết tiệt kia cứ như bị trúng tà vậy, khiến lão thái thái bó tay không biết phải làm thế nào, ngoại trừ mắng nàng vài câu thì cũng chẳng biết phải làm sao. Chẳng lẽ lại đánh chết nha đầu thối kia? Tuy rằng ngoài miệng lão thái thái nói năng tàn nhẫn nhưng đối với mấy đứa cháu gái trong nhà bà cũng chẳng mấy khi động tay động chân, lúc bực lắm thì mới cầm cây chổi vụt hai cái.

“Tống gia? Chẳng lẽ nhìn trúng Tống Trạch rồi? Như vậy không được, Dao nhi là đứa lớn nhất trong nhà, việc hôn nhân của nó còn chưa định thì sao có thể đến lượt mấy đứa bên dưới. Lại nói, làm gì có ai tự mình đi làm mai cho mình như thế.” - Bình thường lão gia tử không lên tiếng, nhưng không có nghĩa là ông không có mắt. Tuy việc này là do tiểu nhi tử đề nghị nhưng đúng thật là lão gia tử cũng rất coi trọng hài tử Tống Trạch kia. Mặc dù nhân khẩu tổng gia đơn giản, trước mắt lại hơi khó khăn nhưng ông cảm thấy tính cách của Tống Trạch trưởng thành hơn tiểu nhi tử nhà mình nhiều, sau này nhất định có thể trở nên nổi bật.

Lỡ như vận khí tốt một chút mà nói, có khi Cố gia còn có thể có một người cháu rể là tú tài. Vì vậy, đối với việc hôn nhân này lão gia tử vẫn rất duy trì.

Có điều, việc này cũng chỉ do hai bên ngầm hiểu với nhau, vẫn chưa chính thức định ra.

Cố Trân muốn cướp việc hôn nhân của Dao nha đầu, đây là việc lão gia tử tuyệt đối không cho phép. Hai tỷ muội đoạt một người nam nhân, bị đồn ra ngoài thì mặt mũi của Cố gia giấu đi đâu được? Hơn nữa như vậy cũng sẽ khiến cả nhà xào xáo không yên.

“Cái gì? Nó dám!?” - Lão thái thái hét lên: “Được lắm, thì ra nó dám đánh chủ ý như vậy, cũng không tự mình soi lại mình xem nó có điểm nào so được với Dao nha đầu, chưa nói đến những cái khác, chỉ xét tính tình thôi đã thấy kém quá xa.”

Không phải lão thái thái bất công mà nếu như đổi lại, bà là Tống mẫu, giữa Cố Dao và Cố Trân, nhất định bà sẽ chọn Cố Dao, không chỉ có tính tình dịu dàng mà còn kiên nhẫn chịu khó học thêu thùa, hiện tại đã có thể kiếm được tiền phụ giúp gia đình. Còn Cố Trân có cái gì? Bây giờ trên người nó cứ như mọc ra gai nhọn vậy, bất cứ lúc nào cũng có thể đâm người khác.

Nói đến đây lão thái thái liền muốn gọi người quay về, lúc này, dù thế nào thì bà cũng phải đập cho nha đầu chết tiệt kia một trận không bò dậy nổi mới được. Lão gia tử thấy lão thái thái muốn lao ra thì nhanh chóng gọi lại: “Bà đừng có để lộ việc này ra, lỡ như nháo lớn cũng sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của Dao nha đầu, mà bên dưới nó vẫn còn hai đứa nha đầu nữa đó.”

Đối với con gái nhà lành, thanh danh là quan trọng nhất, tuy rằng chuyện này là Cố Trân làm ra nhưng đến cuối cùng người ta cũng chỉ nói hai tỷ muội Cố gia tranh đoạt một người nam nhân, Cố Dao cũng đừng hòng giữ được thanh danh tốt, sau này muốn kiếm được một mối hôn nhân tốt sẽ khó càng thêm khó. Thời buổi này, thanh danh của nữ nhi quan trọng như vậy đấy.

“Lão nhân, ngươi nói thử xem, việc này phải làm thế nào?” - Đối với những việc quan trọng, lão thái thái vẫn rất nghe lời lão gia tử.

Lão gia tử thở dài nói: “Chờ nha đầu kia quay về ngươi tìm một cơ hội đến thăm dò ý của Tống gia thử xem, việc hôn nhân này nếu có thể kết thì kết, không thể kết cũng đừng nhắc lại, đỡ phải sau này lời ra tiếng vào cũng không hay.”

Tuyệt đối không thể để chuyện hai tỷ muội cùng đoạt một người nam nhân xảy ra, cho dù tiền đồ của Tống Trạch có tốt thì lão gia tử cũng chỉ có thể nhịn đau mà chặt đứt việc hôn nhân này, chờ đến khi việc này qua đi lại kiếm cho Dao nha đầu một mối hôn sự tốt khác.

“Được, cứ theo lời ông đi, nhưng nha đầu chết tiệt kia thì phải làm sao bây giờ? Cứ để mặc nó thích làm gì thì làm như vậy sao?”

Lão gia tử lại thở dài: “Chờ đứa nhỏ Chiêu Nhi này từ trong huyện trở về rồi lại tính tiếp đi.”

Lúc này, lão gia tử đã nổi lên ý định phân gia, lão đại lão nhị đều là người tốt nhưng dù sao cũng vì chuyện đọc sách của lão tam mà trong lòng sinh ra khúc mắc, lỡ như bây giờ lại thi rớt thì hai lão bọn họ chỉ sợ cũng không ngăn được.

Nhưng trong lòng lão gia tử vẫn có chút mong chời, nói không chừng tiểu nhi tử có thể thông qua thi Huyện đạt được thành tích không tồi, như vậy ông cũng có thể đúng lý hợp tình mà duy trì việc thi cử cho tiểu nhi tử, để nó đi thi Phủ thi Huyện, dù sao khảo được cái danh tú tài rồi mọi chuyện cũng sẽ không giống như hiện tại nữa.