Chương 6

Chẳng mất bao nhiêu thời gian phu tử đã báo xong danh sách học sinh của mình lên lễ phòng huyện nha, cũng giúp bọn họ mời một vị lẫm sinh làm người bảo đảm, đảm bảo thân gia bọn họ trong sạch, không giả mạo hộ tịch, không che giấu tang sự, không thế thân, không giả danh, đương nhiên để làm điều này thì cần Cố Chiêu bọn họ phải bỏ bạc.

Báo danh xong, thời gian cách kỳ thi huyện cũng chỉ còn lại một tháng, phu tử cho phép thí sinh nếu muốn thì có thể lưu lại học đường hoặc trở về nhà tự mình ôn tập. Cố Chiêu báo cho phu tử một tiếng, phu tử còn hơi lo lắng người học trò này của mình, sợ không có ai trông chừng thì hắn không chịu nghiêm túc đọc sách.

Cố Chiêu cũng chẳng biết phải làm thế nào, ai bảo trước kia hắn đã khiến phu tử khắc sâu ấn tượng rằng bản thân chính là kiểu người cần phải có người đôn đốc, nếu không ai đôn đốc nhắc nhở thì sẽ buông thả kia chứ.

Cố Chiêu cam đoan nói: “Phu tử, ta định khi vào huyện ở sẽ đóng cửa nghiêm túc ôn tập, thật đó, không nghĩ cho chính mình thì ta cũng phải nghĩ cho cha mẹ già ở nhà, để bọn họ nở mày nở mặt, cũng vì để trong nhà miễn giảm áp lực thuế má chứ.”

Một phen lời nói này khiến cho phu tử không còn hoài nghi Cố Chiêu nữa, ông biết Cố Chiêu là đứa con khi cha mẹ hắn lớn tuổi rồi mới có được. Phu tử vuốt vuốt chòm râu nói: “Ngươi trưởng thành nên cũng hiểu chuyện hơn rồi đó. Thôi đi đi, có chỗ nào không hiểu thì cứ quay về hỏi phu tử ta.”

Cố Chiêu cung kính hành lễ với phu tử: “Đa tạ phu tử, học sinh đã biết.”

Nghĩ lại thì, theo như phát triển của cuốn “Tiểu kiều thê”, nhất định Cố Chiêu sẽ khiến phu tử phải phiền lòng không ít, khiến ông phải trơ mắt mà nhìn một học sinh có thiên phú ngày càng sa đọa, cũng may có Tống Trạch cực kỳ có tiền đồ an ủi trái tim ông.

Lần này, Cố Chiêu không muốn làm phu tử phải thất vọng. Cố Chiêu được cha mẹ phủng trong lòng bàn tay cưng chiều, có thể có được thành tích như bây giờ không thể không kể đến công lao phu tử ở bên tha thiết, nghiêm khắc thúc giục và sự đôn đốc của Tống Trạch. Cho nên, cho dù ở trong sách, vai phụ Cố Chiêu này chính là bùn lầy dùng để tôn vai chính lên, mô tả Tống Trạch tỏ ra không thích khi Cố Chiêu đắm mình trụy lạc thì Cố Chiêu cũng không thể nào sinh ra ác cảm với Tống Trạch được. Tất thảy những điều này chẳng liên quan gì với Tống Trạch cả.

Sau khi chào từ biệt phu tử, Cố Chiêu vẫn cùng Tống Trạch về nhà như cũ. Đối với chuyện Cố Chiêu không muốn ở nhà ôn tập giống mình, Tống Trạch cũng có chút lý giải. Vốn dĩ Tống Trạch không quan tâm những chuyện râu ria, nhưng từ ngày Cố Chiêu nói những chuyện đó với mình, hắn cũng phân tâm để ý tình huống Cố gia một chút, phát hiện nơi đó không phải chỗ có thể khiến người ta tĩnh tâm đọc sách được, cứ cãi cọ ồn ào cả ngày.

Cố gia của trước kia hình như không giống như vậy.

“Chờ sau khi giàn xếp xong ta sẽ để địa chỉ lại chỗ chưởng quầy khách điếm, ngươi hỏi ông ta là biết.” - Nói đến đây, Cố Chiêu hoài nghi mà nhìn về phía Tống Trạch: “Nhưng ta nghi ngờ, không biết ngươi ở nhà có thể yên tĩnh mà ôn tập được không nữa.”

Tống Trạch khó hiểu: “Ngươi có ý gì? Nhà ta nhân khẩu đơn giản, chỉ có ta và mẹ ta, ai sẽ đến quấy rầy ta chứ?”

Cố Chiêu thần bí cười cười, đương nhiên là nữ chính trọng sinh rồi. Khoảng thời gian này Tống Trạch cũng giống như hắn, đi sớm về trễ, Cố Trân có muốn tìm cơ hội để tiếp xúc với Tống Trạch cũng không thể. Thế nhưng chuyện một tháng tiếp theo, Tống Trạch cần ở nhà đóng cửa ôn tập, chẳng lẽ Cố Trân không biết sao? Đương nhiên nàng phải nắm chặt khoảng thời gian này để liên lạc cảm tình với Tống Trạch, tranh thủ cơ hội đoạt lấy mối hôn sự này rồi.

Đây chính là thủ phụ đại nhân tương lai, là cái đùi vàng quang mang vạn trượng bày trước mặt nữ chính, cũng là con đường duy nhất mà nữ chính có thể lợi dụng để tăng lên địa vị, khiến nàng có thể sống một cuộc sống phú quý giàu sang. Nếu không, một nữ nhi nông gia như nàng dựa vào cái gì để vượt lên giai cấp được chứ?

Cho nên, cho dù có gặp khó khăn trắc trở gì, Cố Trân cũng không thể từ bỏ Tống Trạch được. Đối với cuộc sống sau này của Tống Trạch, tự nhiên Cố Chiêu lại cảm thấy đồng tình.

Tống Trạch bị nụ cười của hắn làm cho nổi da gà, cảm thấy Cố Chiêu đúng là không thể hiểu nổi, hỏi cũng không ra được đáp án cho nên cũng chẳng thèm nhìn hắn nữa, tiếp tục đọc sách.

Cố Chiêu lúc la lúc lắc, ung dung bước đi, trong miệng còn ngậm một nhánh cỏ, nhìn kiểu gì cũng thấy không đàng hoàng, bên cạnh là Tống Trạch với khuôn mặt nghiêm túc, môi mỏng mím chặt, mắt nhìn thẳng. Hai người với hai loại khí chất hoàn toàn khác nhau như vậy thế mà khi đi cạnh nhau lại cảm thấy hài hòa một cách kỳ lạ.

Cố Chiêu thực sự thả lỏng, thả lỏng mà hưởng thụ một cuộc sống có không gian ngập tràn màu xanh và bầu không khí tươi mát không có tang thi, dị thú nguy hiểm này.

Lúc muốn rời khỏi nhà Cố Chiêu đã hỏi qua lão gia tử và lão thái thái, buổi tối trước cái hôm hắn rời đi, hai người vẫn không yên tâm về hắn, lão gia tử muốn đi cùng tiểu nhi tử lên trấn trên để dàn xếp nơi ăn chốn ở đàng hoàng xong mới trở về, còn lão thái thái lại một mực đòi đi theo để chăm lo cho cuộc sống của tiểu nhi tử, giúp hắn nấu cơm giặt đồ. Trong suy nghĩ của bà, nếu không có người làm những việc này thì chẳng biết một tháng này nhi tử bảo bối sẽ phải sống như thế nào. Cố Chiêu phải mất rất nhiều công sức mới có thể khuyên được hai người họ.

Việc này vẫn cứ dùng dằng mãi đến tận sáng sớm ngày hôm sau, lúc ra khỏi nhà lão gia tử và lão thái thái đi theo hắn cả một đoạn đường, lão thái thái còn nước mắt lưng tròng, cảm thấy nhi tử nhà mình không phải đi thi mà là đi chịu cực chịu khổ. Cố Chiêu phải cắn răng, quyết tâm lắm mới không quay đầu lại nhìn hai ông bà.

Trong khoảng thời gian hắn không có ở nhà, cứ để Cố Trân đảo lộn cả cái nhà này lên cũng tốt, hắn có thể nhân cơ hội đón nhị lão về ở với mình cho tiện chăm sóc, từ giờ về sau cứ để đứa con út là hắn đây giúp cha mẹ dưỡng lão. Bằng không, cứ để hai người sống chung với Cố Trân thêm hai năm nữa, chắc hai ông bà cũng bị Cố Trân làm cho đoản mệnh mất.

Quả nhiên Cố Trân không biết tiểu thúc Cố Chiêu của mình chạy vào trong huyện thuê nhà ở, hiện tại trong đầu nàng chỉ có một suy nghĩ đó là làm thế nào để có thể phân gia, sau đó tìm cách tiếp xúc với Tống Trạch. Chỉ đáng tiếc, đúng như những gì Cố Chiêu nói, Tống Trạch luôn đi sớm về trễ cho nên nàng chẳng có cơ hội để tiếp xúc, cũng may nàng đã biết được trước khi đi thi Tống Trạch sẽ ở nhà nghỉ ngơi một tháng, nàng chờ chính là cơ hội này. Mấy ngày nay, việc nàng làm nhiều nhất chính là tẩy não cha nương, khuyến khích bọn họ phân gia.

Liễu Thị đã bắt đầu siêu lòng, những gì nữ nhi nói không sai, tiểu thúc bên kia chính là một cái động không đáy, một đống bạc ném vào đó chẳng thấy có chút sủi tăm, cho dù không suy nghĩ cho ba nữ nhi của mình thì cũng phải vì nhi tử trong bụng mà tính toán, chẳng lẽ nhi tử nàng sinh ra còn phải làm trâu làm ngựa cho tiểu thúc hay sao?

Không thể như thế được, cha hài tử là người thành thật cần mẫn, những lúc nhàn rỗi thường chạy lên trấn tìm việc làm, số tiền công này đều bị bà bà quản lý hết, thế nhưng chờ đến khi phân gia thì có thể tự mình tích góp lại. Trông Cố Chiêu lịch sự văn nhã như thế, nàng cũng muốn nhi tử của mình sau này được giống như tiểu thúc, có điều đọc sách tốn rất nhiều bạc, cầng cần phải tích góp bạc cho tiểu nhi tử ngay từ khi mới sinh ra thì mới kịp, sau này nhi tử của nàng nhất định sẽ xuất sắc hơn tiểu thúc nhiều.

Thuyết phục được Liễu Thị, Liễu Thị sẽ ở bên tai nam nhân nhà mình thổi gió, những cái khác thì không sao, nhưng khi nói đến chuyện tương lai của nhi tử, Cố Nhị Ngưu cũng không thể kiên định được. Nếu hỏi giữa đệ đệ và nhi tử, bên nào thân thiết hơn? Cho dù là người thật thà nhất cũng sẽ lựa chọn nhi tử của chính mình, đó chính là người sau này sẽ dưỡng lão cho mình mà.

Không những Liễu Thị thổi gió bên tai nam nhân nhà mình mà còn chạy đến tìm người từ trước đến giờ vẫn luôn bất hòa với mình là đại tẩu tới châm ngòi, khiến Tiểu Triệu Thị phải âm thầm bĩu môi, sau lưng nói với nữ nhi Cố Dao nhà mình: “Nhị thẩm này của ngươi bị làm sao không biết? Từ lúc hoài thai đến giờ lúc nào cũng nhìn ta bằng ánh mắt đề phòng cứ như ta sẽ tìm cách hại cái thai trong bụng nàng vậy.”

Mỗi lần như thế đều khiến Tiểu Triệu Thị buồn bực không thôi, chẳng phải chỉ là đứa con trai thôi sao, nàng đã có hai đứa rồi, cần gì phải so đo với đứa nhỏ trong bụng Liễu Thị chứ? Lại nói, còn chưa sinh ra mà, có phải nhi tử hay không cũng không chắc được.

“Ấy vậy mà hai ngày này không những không tránh mà còn cười với ta, không dùng cái mặt đưa đám như kiểu ta khi dễ nàng như trước kia, khiến ta cứ thấy bức rức trong người, cảm giác như nàng cố ý làm thân với ta vì mục đích gì đó. Ngươi nói thử xem, có phải nhị thẩm ngươi đang tìm cách gây sự gì không?”

Cố Dao buông công việc thêu thùa đang làm dở xuống, hỏi: “Vậy nhị thẩm tìm nương để nói chuyện gì?”

Nàng không thích nhị thẩm, cũng không thích đường muội Cố Trân vì thế cũng không đến tìm hai đường muội là Lai Đệ Chiêu Đệ chơi, chỉ khi tiểu thúc có ở nhà mới có người nói chuyện với nàng, chỉ đáng tiếc gần đây tiểu thúc thật sự rất bận.

Tiểu Triệu Thị nhíu mày nhớ lại những lời mà Liễu Thị nói với mình kể lại, lúc này nàng cũng bắt đầu hiểu được hàm ý trong đó: “Có phải nhị thẩm ngươi có ý muốn phân gia không? Nếu phân gia được thì cũng tốt, đệ đệ của ngươi cũng có thể đến học đường, nhưng nhất định gia gia nãi nãi ngươi sẽ không đồng ý, việc đọc sách của tiểu thúc vẫn phải đặt lên hàng đầu mà nhỉ?”

Người nhà nông bọn họ không có khả năng cho hai người trong nhà đi học cùng một lúc, tựa như trước kia, cơ hội đã dành cho tiểu thúc rồi thì trưởng tử nhà bọn họ phải nhường. Mặc dù trong lòng Tiểu Triệu Thị không được thoải mái, nhưng nàng có thể làm gì được, có thể cãi lại cha mẹ chồng hay sao? Cũng may, sau đó cha chồng đã đưa nhi tử nhà mình đi học nghề, chờ mấy năm nữa học xong là có thể tự mình nhận việc, chỉ cần tay nghề tốt thì cuộc sống sau này sẽ không quá kém.

Nhưng hiện tại đến phiên tiểu nhi tử, tiểu nhi tử phải làm sao đây?

Nếu như trong nhà không có người đọc sách thì nàng cũng chẳng suy nghĩ gì, nhưng đã có thì nàng lại không nhịn được mà so sánh.

Đều là người Cố gia, vì sao nhi tử của ta lại không được hưởng đãi ngộ tốt bằng tiểu thúc?

Cố Dao cũng cảm thấy khó xử, nếu như có thể, đương nhiên nàng cũng hi vọng đệ đệ Cố Nghĩa của mình được đi học giống như tiểu thúc, nhưng nàng cũng không thể nói ra những lời như “đừng để tiểu thúc đi học” nữa được.

Tiểu Triệu Thị nhíu mày, thở dài: “Chờ cha ngươi về ta cũng thương lượng với hắn một chút xem, dù sao cũng không thể để Nghĩa nhi cứ lông bông cả ngày được.” - Sau đó lại phỉ nhổ: “Ai cũng cho rằng nhị thẩm của ngươi là người hiền lành thật thà dễ bắt nạt, kết quả, hiện tại nhi tử còn chưa sinh mà đã muốn làm loạn lên đòi phân gia, nàng như thế mà là thật thà á? Bao nhiêu tiếng xấu đều muốn nương ngươi gánh hết.”

Chuyện của mấy người nhà Cố gia như thế nào, tạm thời Cố Chiêu không thèm để ý, việc hắn muốn làm khi vào trong huyện chính là kiếm được xô vàng đầu tiên, có điều, phải chờ sắp xếp xong chỗ ở cái đã rồi mới có thể thi triển kế hoạch của hắn được.

Trước tiên, hắn đi đến khách điếm thuê một cái phòng, đem hành lý để vào đó rồi ra ngoài tìm người môi giới, chỉ dựa vào chính mình thì sẽ khó tìm chỗ thuê nhà, cũng lãng phí rất nhiều thời gian.

“Thuê trong thời gian ngắn?”

“Đúng vậy, thuê khoảng hai tháng thôi.” - Cố Chiêu chỉ muốn thuê đến khi thi Huyện xong, thi Phủ, thi Viện đều không ở trong huyện, cho dù có thuê nhà trong trấn ở cũng chẳng có tác dụng gì.

“Vậy thì giá cả nhất định sẽ cao hơn một chút đó.” - Người môi giới nhắc nhở.

“Chỉ cần căn nhà kia có thể kiến ta vừa lòng, giá cả không thành vấn đề.”

Người môi giới cười, hắn muốn nghe chính là những lời này. Rất nhanh, hắn đã tìm được hai căn nhà cho thuê phù hợp với yêu cầu của Cố Chiêu từ trong số những căn mà mình đang có, dẫn Cố Chiêu đến xem nhà.

Giữa trưa Cố Chiêu mới vào đến trong huyện, ăn một bát mì và một cái bánh nướng ở bên ngoài xong thì chạy đi tìm nhà thuê, mãi đến tận tối mới định ra được một căn tiểu viện ba gian. Điều khiến hắn hài lòng nhất chính là trong căn tiểu viện này có một cái giếng, bốn phía xung quanh lại rất yên tĩnh, sau khi xem qua Cố Chiêu liền thanh toán luôn hai tháng tiền thuê nhà là nửa lượng bạc, đắt hơn giá thuê nhà bình thường một chút.

Cố Chiêu lại nhờ người môi giới giới thiệu cho mình một bác gái giúp quét tước dọn dẹp để mấy ngày nữa mình có thể dọn vào ở, người môi giới không có gì là không thể thỏa mãn, mà so với để Cố Chiêu tự tìm thì làm vậy cũng thuận tiện hơn rất nhiều.