Chương 22: Tặng cho ông

Những đứa trẻ trong trại trẻ mồ côi rất biết điều, tỏ ra ghen tị và ngạc nhiên nói: "Wow! Anh trai giỏi quá!”

"Anh ơi, sau này bọn em cũng thay răng phải không?”

“Anh ơi, thay răng có đau không?”

"Anh ơi, anh ơi...”

Cố Đường dần bị mê hoặc trong tiếng gọi của "anh trai” và ánh mắt của bọn trẻ ngước nhìn cậu.

Đây là cảm giác có em trai sao?

Cậu quay đầu mong đợi nhìn Cố Khởi Niên, chớp chớp mắt, dùng ánh mắt hỏi: "Cậu không thể gọi tôi là anh trai sao?”

Ánh mắt Cố thiếu gia sâu như vực thẳm, đáp lại cậu như thể muốn nói: "Ngủ đi mà mơ.”

Cố Đường: “... Hừ!’

Cậu không biết là ai mà đột nhiên hét lên: "Viện Trưởng gia gia đã trở lại rồi!”

Bọn trẻ ngay lập tức chạy về phía cửa.

Viện trưởng gia gia sao?

Ông nội La mà cậu gặp ở bệnh viện lần trước!

Cố Đường và Cố Khởi Niên nhìn nhau rồi đi ra ngoài, không ngờ, họ nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc ở cổng trại trẻ mồ côi.

Chiếc xe hơi sang trọng phiên bản giới hạn trị giá hàng triệu USD của Cố ba ba là chiếc duy nhất ở Giang Thành.

Người tài xế mở cửa.

Cố Quyền bước xuống xe trước, đích thân đỡ lão viện trưởng xuống.

Lão viện trưởng run rẩy, nhưng không mất đà mà hừ lạnh một tiếng: "Cậu và cái tên trợ lý áo đen của cậu đừng có tốn công với ông già này nữa. Đưa tôi về cũng vô ích, tôi sẽ không bán cô nhi viện cho nhà họ Cố đâu!”

Người tài xế bên cạnh lau mồ hôi.

Ngoại trừ Cố lão gia ra, không ai dám nói chuyện như vậy với Cố tổng.

Cố Quyền, xứng đáng là người đứng đầu nhà họ Cố, vẫn giữ nụ cười đoan trang: "La tiên sinh, ông suy nghĩ quá nhiều rồi, tôi chỉ muốn ông thấy được thành ý của nhà họ Cố thôi.”

"Thật là một sự chân thành vớ vẩn...”

Khi ông La nhìn lên, ông ấy thấy một biểu ngữ treo trên cửa trại trẻ mồ côi.

"Nhiệt liệt chúc mừng việc tổ chức thành công sự kiện "Tiểu thiên sứ hỗ trợ” giữa Trường mẫu giáo trực thuộc nhà họ Cố và Cô nhi viện Hân Hân!”

La tiên sinh đột nhiên tức giận:” Đây chính là lý do mà cậu đưa tôi trở về sao?”

Cố Quyền cười nói: "Ông nói nhớ bọn nhỏ nên tôi đã đưa ông về. Việc chúng ta tình cờ có mặt tại sự kiện chỉ là trùng hợp mà thôi.”

Đúng lúc ông Lạ đang định chửi rủa thì một đứa trẻ trong trại trẻ mồ côi chạy tới giơ một chiếc kẹo lên: "Ông nội, mừng ông trở về nhà! Kẹo cho ông đây, có anh trai kia cho con. Nó rất là ngon!”

Ừm?

Cái giấy gói kẹo này trông hơi quen quen.

Trong bệnh viện, có một cậu bé mặt tròn đã cho ông ấy viên kẹo giống vầy. Nó đặc biệt ngon.

Ông ấy vẫn còn giữ giấy gói kẹo trong túi, và ông ấy quay lại là để đặc biệt đặt một mẻ kẹo nhãn hiệu này cho bọn trẻ trong cô nhi viện.

Đây là lý do thực sự khiến ông ấy muốn quay lại.

La tiên sinh biết mình đã trách oan Cố Quyền, nhưng lại không định xin lỗi, người làm ăn như anh ta làm gì mà tốt đẹp? Tại sao ông phải tin tưởng anh ta?

Ông ấy lạnh lùng trừng mắt nhìn Cố Quyền.

Cố tổng cũng chỉ có thể mỉm cười đáp lại vì mục đích từ thiện.

Khi nhìn đứa bé, ông lão tỏ ra tốt bụng và chạm vào đầu đứa trẻ nói: "Con ăn đi. Ông cũng đã ăn chiếc kẹo này rồi. Một thiên thần nhỏ đã tặng cho ông.”