Chương 2

Tiêu Mặc vừa từ từ đi dạo bên bờ sông vừa nhớ lại tình hình chiến đấu tối qua, bỗng dưng cậu nghe được một tiếng động rất nhỏ. Song rõ ràng là tiếng cái gì đó rơi xuống nước, cùng với tiếng trẻ con sợ hãi khóc lớn.

Đồng tử Tiêu Mặc co rụt, cậu đột nhiên quay đầu lại liền nhìn thấy một đứa bé đang liều mạng vùng vẫy trong nước.

Giờ này người tản bộ ở bờ sông không nhiều lắm, cho nên có người hoàn toàn không chú ý tới, cũng có người hô to từ xa chạy đến. Tiêu Mặc không chút nghĩ ngợi, lập tức nhảy vào trong nước.

Chỗ rơi xuống nước nhanh chóng có vài người tụ tập, ai nấy đều rất sốt ruột.

“Cứu mạng có người rơi xuống nước!”

“Có ai biết bơi không! Trời đất ơi, mau kéo đứa nhỏ lên đi. Má nó, tôi lại không biết bơi mới khổ chứ!”

“Kéo lên, còn có một người nữa!”

Bên tai là âm thanh ồn ào sôi nổi cùng với tiếng nước gợn sóng, sau khi Tiêu Mặc khó khăn kéo đứa nhỏ lên khỏi mặt nước xong thì kiệt sức, cuối cùng chịu không nổi nữa, tứ chi cậu hoàn toàn hết sức, bất lực ngã vào trong nước.

Rồi sau đó nhanh chóng lại thong thả mà chìm sâu xuống.

Quán tính thì nhanh chóng, nhưng tinh thần thì rất ung dung thong thả.

Nước từ bốn phương tám hướng bao phủ cậu, ý thức bắt đầu mơ hồ.

Ánh sáng dần tắt, bọt khí yếu ớt vùng vẫy sôi trào nhưng chỉ phí công mà thôi, trong chốt lát ngắn ngủi, bọt khí dữ dội trở nên yên lặng.

Thời gian đau khổ không biết dài hay ngắn nhưng áp lực đè lên trái tim lại kéo dài vô hạn, Tiêu Mặc sợ nhất là cái cảm giác không nắm bắt được cái gì, vô lực rơi xuống như này quả thật khiến cậu muốn nổi điên.

Cậu mơ mơ màng mang, không nhúc nhích.

Giữa lúc hoảng hốt, cậu còn cho rằng có ai đó nắm được cậu mà kéo lên trên, lực rất mạnh và vô cùng ấm áp, khiến trái tim treo cao của cậu được dịu xuống.

Tiêu Mặc nhắm mắt lại trong sự an tâm.

Đến khi cậu mở mắt ra lần nữa, trước mặt là một màu trắng xóa.

Ý thức Tiêu Mặc dần dần phục hồi, cậu cho rằng bản thân không thích ứng được với ánh sáng hoặc là đang ở bệnh viện, bởi vì bên tai có âm thanh điện tử đang kêu tích tích.

Sau khi “tích tích” xong, một giọng nói vui vẻ vang lên: [Đã download xong, thành công xuyên sách, hoan hoan nghênh ngài tiến nhập vào thế giới trong tiểu thuyết “Ánh trăng sáng giới tu chân”. Tôi, hệ thống xuyên sách hết sức trung thành vì ngài mà phục vụ, nhiệm vụ lần này là…]

… Nà ní????

Tiêu Mặc giật thót. Cậu đột nhiên ngồi dậy, đè lại cái đầu đang choáng váng: “Chờ đã, từ từ!”

Giọng nói ngừng lại.

Lỗ tai cậu ong ong, cậu cố gắng mở to mắt, rốt cuộc cũng thấy được vị trí hoàn cảnh hiện tại: Trước mặt ngoại trừ ánh sáng trắng xóa thì chỉ có một giao diện điện tử.

Tiêu Mặc từ mờ mịt đến khϊếp sợ, lại đến không biết làm sao.

Có điều cậu buộc bản thân bình tĩnh, giấu đi toàn bộ cảm xúc, cố gắng phân tính tình cảnh hiện giờ một cách nhanh nhất.

Xuyên qua, xuyên qua ư?

Thế méo nào mình lại…