Chương 7: Cậu là ai

Editor: sukiee

Trong phòng, trong nháy mắt yên tĩnh.

Giản Tinh Xán nhìn Thẩm Lâm Kiệt, khẽ gật đầu: “Ừ…”

Vẻ mặt An Triết bỗng nhiên trở nên khó coi, nhưng trong tình huống như vậy, nhất là khi đối mặt với Thẩm Lâm Kiệt cực kỳ khí thế, hắn thậm chí không dám tỏ ra bất mãn mà chỉ giữ vẻ mặt có chút xấu hổ, mỉm cười.

Thẩm Lâm Kiệt lại nghiêng đầu nhìn An Triết, người đàn ông lông mày hơi nhướng lên, nụ cười trong mắt khiến người ta cảm thấy lạnh lùng khó hiểu: "Cậu là ai?"

An Triết sững sờ một lúc.

Lưu Tuyết Tĩnh thấy con trai bị ủy khuất nên vội cười nói: “Thằng bé là An Triết, là em trai của Tinh Xán”.

Thẩm Lâm Kiệt ánh mắt nhìn từ An Triết đến Lưu Tuyết Tĩnh, người đàn ông có vẻ hơi cười lạnh, giọng nói chậm rãi nhưng có chút lạnh lùng: “Tôi có hỏi bà sao?”

Lưu Tuyết Tĩnh sững sờ, lẽ ra bà phải tức giận, nhưng cảm giác ngột ngạt khi bị Thẩm Lâm Kiệt nhìn chỉ khiến bà thêm phần căng thẳng, thậm chí không nói nên lời.

Kể từ khi trở thành một quý phu nhân với khối tài sản gia đình khổng lồ, bà hiếm khi phải chịu đựng sự tức giận như vậy.

Lúc gặp khó khăn bị người khác coi thường đã đủ rồi, bà vốn tưởng rằng việc này sẽ không bao giờ xảy ra nữa, nhưng không ngờ hôm nay lại gặp được Thẩm Lâm Kiệt, người đàn ông này thậm chí không nói một lời sỉ nhục hay coi thường, nhưng anh chỉ cần một cái nhìn, áp lực của người ở vị trí cao đã khiến bà cảm thấy xấu hổ.

...

Ngay vào lúc này.

Một người hầu từ ngoài cửa bước vào, cúi đầu kính cẩn nói: “Lão tiên sinh, Ngô Đạo đến rồi.”

Từ lão tiên sinh nói: "Ồ Tấn Cương tới rồi, mời hắn vào đi."

Nghe đến cái tên này, Lưu Tuyết Tĩnh và An Triết nhìn nhau, đương nhiên biết rất rõ tên đạo diễn này, anh ta là một đạo diễn rất quyền lực ở làng giải trí trong nước, đồng thời cũng là đệ tử của Từ lão tiên sinh.

Ngô Tấn Cương tới, Lưu Tuyết Tĩnh và An Triết rất phấn khởi.

Chỉ có Giản Tinh Xán là không có chút phản ứng nào, đối với những chuyện này cậu cũng không mấy hứng thú.

Tiếng bước chân đến gần, đạo diễn mặc áo khoác da, quần jean bước vào, là một người đàn ông trung niên, khi bước vào, nhìn thấy mọi người trong phòng, anh mỉm cười nói lớn: “Yo, Từ lão, kia có rất nhiều người như vậy, là tôi tới không khéo."

Từ lão gia từ khi lớn tuổi, luôn phải yêu cầu người khác nói to hơn để có thể nghe rõ những gì họ đang nói.

“Không phải ngẫu nhiên, đây đều là người trong nhà.” Từ lão gia tử vui vẻ nói, còn vỗ nhẹ vào tay Giản Tinh Xán nói: “Đây là cháu trai của ta.”

Cách đó không xa, An Triết và Lưu Tuyết Tĩnh ngồi như kẻ ngoài cuộc, kẻ ngoài cuộc thậm chí không đáng gọi tên.

Ngô Tấn Cương nhìn Giản Tinh Xán, cười toe toét: “Người trẻ tuổi có cá tính.”

Nguyên chủ là một thanh niên nổi loạn, để tóc dài và nhuộm rất vàng, trông như một Smart quý tộc.

Giản Tinh Xán không nghe thấy mỉa mai, ngoan ngoãn cúi đầu: “Xin chào.”

Ngô Tấn Cương thu hồi ánh mắt, nhìn Thẩm Lâm Kiệt, một đại đạo diễn giải trí trong nước đang ngồi bên cạnh: “Cậu về Trung Quốc khi nào? Đã lâu không gặp, chúng ta đi uống một ly đi.”

Thẩm Lâm Kiệt nói: "Mới về."

“Tôi muốn làm show tuyển tú, cậu nhất định phải đến đấy.” Ngô Tấn Cương là một người nổi tiếng trong giới giải trí trong nước, nhưng anh ta cũng không dám làm bộ làm tịch trước mặt Thẩm Lâm Kiệt, thậm chí còn nói với vẻ có chút dỗ dành: "Coi như cho tôi mặt mũi đi."

Thẩm Lâm Kiệt bình tĩnh nói: “Tôi sẽ suy nghĩ.”

Ngô Tấn Cương vỗ vỗ cánh tay hắn: “Cậu còn đang suy nghĩ cái gì? Cậu đã sống ẩn dật gần một năm rồi. Lần tuyển tú này tôi quyết tâm tạo ra nhóm nhạc nam xuất sắc nhất làng giải trí trong nước. Danh sách cố vấn đã được công bố. Cậu đừng không cho tôi mặt mũi a!"

Thẩm Lâm Kiệt khẽ mỉm cười.

Bộ phim đầu tiên anh ra mắt, hồi đó đã trở thành một cái tên quen thuộc nhà nhà đều biết, và tất nhiên sau lưng là công lao của đạo diễn.

Sau ngần ấy năm, giữa họ vẫn còn chút tình cảm.

Anh chưa kịp nói thì giọng Lưu Tuyết Tĩnh đã vang lên: "Ngô Đạo, cuộc thi tuyển tú mà ngày đang nói tới, có phải là "Tinh Quang" rất nổi tiếng không? Nghe nói là tuyển nghệ sĩ tài năng trong nước. Gần đây tôi có nghe nói có hàng nghìn người đăng ký tham gia buổi thử giọng!"

Ngô Tấn Cương nhìn nàng một cái, không biết người phụ nữ này từ đâu đến mà nhưng vẫn xuất phát từ lễ phép: “Ừ.”

"Thật tốt a", Lưu Tuyết Tĩnh liền tự giới thiệu: "An Triết nhà chúng tôi cũng là sinh viên nghệ thuật. Thằng bé rất có năng khiếu và tài năng. Ngài cũng để cho thằng bé tham gia đi, nó nhất định sẽ không làm ngài thất vọng đâu!"