Quyển 2 - Chương 51: Văn Chiêu

Chử Sở tức giận đùng đùng đi đến cửa phòng học bên cạnh, vừa vặn gặp phải Văn Tư Niên đang đi ra.

Ánh nắng buổi chiều đã không còn chói chang như ban trưa, ánh đỏ nhu hào từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào, từng mảnh từng mảnh chiếu lên người anh ta.

Lời trách móc ban đầu của Chử Sở trong nháy mắt kẹt lại trong cổ họng, cậu vô thức lùi lại một bước, mím môi sững sờ nhìn anh.

Quên đi, dù sao cũng không tệ.

Không cần so đo với anh ấy.

“Vào văn phòng của anh ngồi một lát đi, anh còn một khóa học, xong sẽ đưa em về nhà.” Văn Tư Niên kiên nhẫn vuốt thẳng những nếp nhăn trên quần áo cậu, nghĩ là cậu đợi anh đến mệt mỏi rồi.

“Ồ.” Chử Sở banh mặt ra, khô khốc trả lời.

“Tối mang em đi ăn ngon.” Văn Tư Niên cũng không nói gì nữa, nhìn theo bóng lưng của cậu rồi trở về phòng dạy.

Chử Sở lại chìm vào chiếc ghế sô pha mềm mại trong văn phòng, xê dịch mông, nghĩ đến việc về sau sẽ đặt ghế sô pha này ở tất cả mọi nơi cậu thường đến.

Cậu thật sự không có việc gì làm, không biết nghĩ đến cái gì, cậu giật mình ngồi dậy, mang giày vội vàng đi ra ngoài.

Cậu còn chưa có đến công ty của anh hai đâu.

Nói không chừng có thể tìm được việc gì đó thông qua cửa sau, Chử Sở vui vẻ nghĩ.

Hệ thống đã từ bỏ việc khuyên nhủ cậu tiến lên, giống như vàng không thể tìm được trong một bãi rác, như một đống số liệu lười biếng làm ổ trên sô pha, lâu lâu mới miễn cưỡng trở mình một cái.

Cậu đi ra khỏi tòa nhà dạy học, cấp tốc gửi tin nhắn cho Văn Việt Lâm: [Anh hai, em đến tìm anh.]

Bên kia rất nhanh đã gọi điện thoại lại: “Tan học rồi sao?”

“Dạ, vừa mới tan học, nhưng anh ba thì chưa xong.”

Văn Việt Lâm còn chả thèm quan tâm đến sống chết của Văn Tư Niên: “Em ở cổng trường chờ một lát, anh cho người đến đón em.”

“Dạ.” Chử Sở cúi đầu nghe điện thoại, chân đá đá viên sỏi dưới chân.

Thời tiết không nóng cũng không lạnh, cậu híp mắt nhìn mặt trời, giống hệt như một con mèo đang tắm nắng, hướng cái bụng mềm của mình ra ngoài không chút phòng bị nào.

Trong nháy mắt cổ tay cậu bị giữ chặt, cậu theo bản năng lắc lắc tay hai cái, đem sương mù trong mắt vơi đi, mới nhìn rõ Văn Chiêu trước mặt mình.

“Anh muốn làm gì?” Chử Sở đã không còn sợ gã như trước, cho nên nhìn qua tựa hồ không có phản ứng gì đặc biệt cả.

Giống như một người hỏi đường xa lạ trên phố mà thôi.

Văn Chiêu mím môi, bất động nhìn cậu.

Vì để tăng khí thế lên, Chử Sở lập tức đứng thẳng lưng lên, hệt như một cây bạch dương vừa cao vừa thẳng.

“Làm gì…” Câu này không có khí thế như trước, chủ yếu chỉ để duy trì tư thế người ở trên.

Văn Chiêu không nói một lời nào, bước chân có chút vội vàng, một đường kéo cậu đến con ngõ nhỏ bên ngoài trường học, gã trời sinh cao lớn, một bước chân gần bằng một bước rưỡi của Chử Sở.

“Buông ra, để tôi tự đi.” Thiếu niên bất mãn lắc lắc tay, không biết gã đang phát điên cái gì.

Mông Chử Sở vẫn còn đau, khi bước nhanh sẽ ma sát với vải quần, qυầи ɭóŧ bên trong cũng cọ xát lên âm đế sưng húp, sâu bên trong trào ra một cổ tê dại.

“Ư…” Cậu nhịn không được phát ra một tiếng hừ nhẹ.

Ánh mắt Văn Chiêu tối sầm lại, hít sâu một hơi đè nén sự xúc động xuống: “Đừng lộn xộn.”

Chử Sở không nói một lời nào, sợ mở miệng ra lại rêи ɾỉ, đơn giản chỉ nhíu mày, không ngừng trừng mắt với tấm lưng của Văn Chiêu.

Người đàn ông dẫn cậu đến phía sau con hẻm, có vài người đàn ông lực lưỡng bị bịt miệng trói vào thùng rác bên cạnh tường, trông biểu tình rất hung dữ.

Chử Sở giật mình, vội vàng nhìn xung quanh, sau đó nhắm chặt hai mắt gắt gao nói: “Anh như thế nào đã phạm tội còn muốn đem người tới xem vậy hả.”

Cậu biết Văn Chiêu không phải là người tốt. Trong sách đều nói, tâm tư của nhà tư bản đều rất đen a.

Chử Sở thật sự sợ hãi, trong sách còn nói nhìn thấy những thứ không nên nhìn thấy sẽ bị diệt khẩu, cậu run rẩy một hồi lâu: “Tôi cái gì cũng không thấy hết.”

Văn Chiêu nhíu nhíu mày, lực đạo xuống tay thả ra một ít.

Chẳng qua gã cũng không hoàn toàn buông ra: “Em đang nói cái gì vậy?”

Gã dường như có chút nghiến răng nghiến lợi nói, Văn Chiêu mặc một thân tây trang sang trọng đắt tiền, đôi giày da thủ công của gã dẫm lên con đường nhếch nhác trong con hiểm sau trường đại học, thoạt nhìn có chút lạc lõng.