Quyển 2 - Chương 71

Văn Chiêu bị nói như vậy cũng không tức giận, ngược lại cảm thấy Chử Sở nguyện phản ứng với gã, trong lòng liền rất vui vẻ, kéo Chử Sở ngồi vào phụ lái, để Văn Tư Niên đi vào ghế sau một mình.

Văn Tư Niên thắt dây an toàn, đầu ngón tay lạnh lẽo gõ gõ trên chân, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe.

Văn Chiêu tức giận đến chỉ có thể nuốt vào trong bụng, gã xem như đã nhìn ra, em ba từ nhỏ chính là chán sống, nếu nói về thủ đoạn giở trò bẩn thì không ai là đối thủ của anh ta cả.

Văn Chiêu nhìn vào kính chiếu hậu, đối diện với ánh mắt thản nhiên của Văn Tư Niên, anh ta nheo đôi mắt hẹp lại sắc bén, lộ ra một tia tàn nhẫn cùng lãnh đạm.

Không ai cam tâm tình nguyện chia sẻ vợ mình cho người khác cả.

Văn Chiêu cũng không ngoại lệ.

Chử Sở đang thắt dây an toàn, cậu chưa từng ngồi trên xe của Văn Chiêu, vị trí thắt dây an toàn không quá giống với xe cậu thường ngồi, sờ soạng một hồi lâu cũng không thể thắt được.

Một cánh tay đưa tới, Chử Sở kỳ quái ngẩng đầu, liền thấy Văn Chiêu dùng ánh mắt công kích gương, giống như vừa rồi trong truyện tranh đuổi theo ác nhân.

Nghĩ đến kết cục tai nạn xe cộ chết thảm của nhân vật phản diện, Chử Sở rùng mình một cái.

Chử Sở: ...

“Anh đang làm gì vậy?” Mỗi ngày đều sống tốt là được, còn giả vờ làm ông chủ chi vậy nhỉ.

Văn Chiêu bị hỏi liền hoàn hồn, cúi người thắt dây an toàn, vẻ mặt ủ rũ không nói lời nào, khói thuốc nồng nặc phả vào người, mùi cũng không tệ, Chử Sở dùng đầu mũi ngửi ngửi thầm nghĩ.

Mông cậu tì vào thành ghế lắc lư không ngừng, ngồi ra sau sẽ áp vào cặp mông đang sưng tấy của anh, ngồi về phía trước sẽ khiến âʍ ѵậŧ đang kẹp cà vạt bị đau, cậu chỉ có thể luồn lách xung quanh.

“Anh ba, đau quá.” Theo bản năng cầu cứu thủ phạm, nhẹ giọng nói, hoàn toàn không phát hiện ra sắc mặt đen thui của Văn Chiêu ngồi bên cạnh.

Gân xanh trên trán người đàn ông nổi lên: "Đau ở đâu?"

"Mông đau."

Văn Chiêu đưa khóe mắt liếc nhìn cậu một cái: "Đánh mấy lần nữa sẽ không đau."

Văn Tư Niên vẫn luôn không nói chuyện cười to lên: "Nghe thấy chưa, cục cưng, nghe lời anh cả nói đi."

Văn Việt Lâm mỗi ngày mở miệng ngậm miệng đều là cục cưng, dường như không để ý lời nói của Văn Tư Niên, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Chử Sở im lặng, cúi đầu lén lút ném cho Văn Chiêu ánh mắt sắc bén như dao.

Thiếu niên mắc phải bệnh hay quên, về đến nhà đã quên sạch chút vướng mắc trên đường, mấy ngày không gặp Văn Việt Lâm, hận không thể chạy về phòng ôm một chút.

Cậu gần đây cao lớn hơn, liền nhào vào lòng Văn Việt Lâm còn đang ngủ say, dụi cái đầu đầy tóc vào hõm vai hắn.

Thấy có người mê mang mở to hai mắt, Chử Sở chờ không kịp hô lên: "Anh hai!"

Văn Tư Niên theo sau vào cửa, treo chiếc áo khoác mà Chử Sở đã cởi ra, lấy đôi dép trong tủ giày ở cửa để thay.

Toàn bộ hành động đều vô cùng thuần thục, Văn Chiêu mặt không đổi sắc tiến vào, lại bị Văn Tư Niên đưa tay cản lại.

Anh ta hất cằm nhìn sàn nhà sạch sẽ bóng loáng trong phòng khách: “Không ai được phép bước lên sàn nhà mà Chử Sở lau nửa tháng trước.”

Văn Chiêu thu nửa bàn chân lại, trong tủ giày hiển nhiên không có dép cho gã thay, cứ như vậy quang minh chính đại đi chân trần.

Liên tiếp bị kí©h thí©ɧ khiến tâm tình Văn tổng có chút không thoải mái, đứng ở bên cửa sổ châm một điếu thuốc.

Thanh âm của Văn Tư Niên lại vang lên: "Muốn hút thuốc thì xuống dưới."

“Cậu đặc biệt muốn đối nghịch với tôi?” Văn Chiêu híp mắt, kiên nhẫn đã đến cực hạn, thanh âm khàn khàn, không giấu được tức giận.

Văn Tư Niên không để ý tới Văn Chiêu, ngồi trên sô pha mở máy vi tính làm việc: "Muốn sống ở chỗ này, nhất định phải tuân theo quy củ."

Ngón tay Văn Chiêu cứng đờ: "Em ấy đồng ý cho tôi ở lại?"

Văn Tư Niên: "Có lẽ đi."

Nói xong, anh ta tập trung vào công việc, không nói chuyện với Văn Chiêu nữa.

Văn Chiêu thu hồi ánh mắt, ngậm điếu thuốc trong miệng mà không châm, mấy ngày nay khắp nơi đều là phiền muộn, nhưng cố tình là gã không đành lòng rời đi.

Đầu lưỡi áp vào vòng miệng, lông mày sâu và đôi mắt như đổ bóng dưới ánh nắng giữa trưa, hầu kết của Văn Chiêu lăn lăn.

Gã có hàng trăm ý nghĩ đen tối, đó là đánh gãy chân con mèo hoang nhỏ không nghe lời kia đi, nhốt nó ở một nơi mà Chúa cũng không thể tìm thấy nó, khiến từ đầu đến chân nó đều hoàn toàn thuộc về gã.

Văn Chiêu không để Văn Tư Niên cùng Văn Việt Lâm vào mắt, đối với gã mà nói gϊếŧ hai người giống hệt như dùng tay bóp chết những con kiến vậy, hệt như mấy món đồ không có giá trị.

Nhưng gã không thể làm bất cứ điều gì.

Văn Chiêu nhắm mắt lại, không ai nguyện ý mất đi Chử Sở, cho dù nắm chắc hoàn toàn 100% đi nữa, gã cũng sẽ cảm thấy sợ hãi vì một thứ mơ hồ nào đó.