Chương 2.1: Vai ác

“Bây giờ Sở đại nhân không ở đây.” Gã sai vặt gác cổng vẻ mặt ôn hoà mà giải thích.

Đã rất lâu chưa từng nhìn thấy gương mặt tươi cười ôn hoà như vậy, trong lúc nhất thời Đoạn Sắt lại cảm động sắp khóc, hít hít cái mũi, nói: “Vậy khi nào y trở về.”

“A, việc này tiểu nhân cũng không biết.” Gã sai vặt hé mở cửa: “Hay là nương nương và điện hạ, trước tiên cứ vào ngồi một lát đi. Đại nhân phân phó, nếu nương nương tới tìm, nhất định phải chiếu cố thoả đáng.”

Nương nương.

Nước mắt của đoạn Đoạn Sắt lại lộp bộp rơi.

Trước giờ bà là đứa con gái của tội thần thấp kém, đã bao giờ được người khác gọi là nương nương.

Nhanh chóng dắt Giang Yến Trì đi vào gian đại viện này.

Dọc theo đường đi Giang Yến Trì cũng không nói lời nào, những chỗ đi ngang qua đều là hoa cỏ được cắt tỉa kĩ càng, gạch lót sàn dưới lòng bàn chân đều được mài giũa bóng loáng, cột gỗ đỏ thắm đều vừa được sơn lại vào năm ngoái, rực rỡ bắt mắt.

Bước qua chỗ ngoặt, lại là một tòa núi giả lịch sự tao nhã, nước chảy róc rách sau núi uốn lượn đi vào rừng trúc nhỏ phía sau.

Ở giữa trung tâm hoàng thành, thế mà lại có một biệt viện to lớn đến thế.

Giang Yến Trì chỉ nghĩ như vậy, Đoạn Sắt đã nói ra: “Phủ đệ thật lớn ……”

“À, mảnh đất này không phải là do bệ hạ ban cho, mà là do đại nhân của chúng ta tự mình mua. Vốn chỉ là một mảnh đất nhỏ, những năm gần đây có người mua lại phần đất bên cạnh tặng tới, đại nhân bèn hợp thành một mảnh tu sửa lại …… Không biết từ lúc nào, phủ viện lai trở nên rộng lớn như vậy.” Gã sai vặt cung kính dẫn đường, “Bên này.”

Người khác tặng.

Ở nơi tấc đất tấc vàng này, có thể tặng đất là người như thế nào đây.

Ánh mắt đảo qua, dừng trên người cẩm lí* đang bơi lội dưới suối

*cẩm lí: cá chép

Màu sắc và hoa văn cực kỳ quý hiếm, chỉ một con cũng có khả năng trên trăm thù*.

*thù: đơn vị tiền tệ thời đó, 24 thù bằng 1 lạng.

Không nói việc khác, chỉ là gã sai vặt dẫn đường trước mắt, mặc trên người cũng là gấm Mộ Vân một tấc khó tìm trong hoàng thành, đồ văn trên giày cũng thêu hoàn toàn bằng chỉ vàng.

Sở phủ. Sở Hiết.

Ánh mắt Giang Yến Trì hơi dừng lại.

“Tới rồi.”

Gã sai vặt đẩy cửa ra, gọi người tới dâng lên một bình trà nóng, đối đãi với hai người như hai vị khách quý.

Giang Yến Trì cùng Đoạn Sắt liếc nhau.

Sống lâu như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên được người khác săn sóc chiếu cố đến vậy.

“Điện hạ cùng nương nương có thể trước tắm gội thắp hương, sau đó lại dùng cơm trưa. Tiểu nhân lập tức lui ra ngoài chuẩn bị cho hai vị.” Gã sai vặt khom người lui ra ngoài, cẩn thận đóng cửa lại.

Giang Yến Trì nhìn đến này phòng ở tứ phía có cửa sổ, cảm thấy rất là kỳ quái. Vừa mới một đường nhìn qua cũng phát hiện ra —— tất cả các viện trong Sở phủ đều có rất nhiều cửa sổ.

“Xem ra, Thái tử điện hạ thật sự không thể ra khỏi Chiêu Ngục……” Đoạn Sắt nhìn vật trang trí lịch sự tao nhã mà quý báu trong phòng, không nhịn được mà lại đỏ vành mắt, “Không ngờ, mẫu tử chúng ta thật sự chờ được đến ngày này……”

Vui mừng quá sớm.

Giang Yến Trì quét mắt liếc nhìn một vòng căn phòng, chân mày khẽ nhíu.

Chỉ sợ nơi này…

Còn đáng sợ gấp trăm ngàn lần lãnh cung kia.

***

Vυ"t bộp ——

Địa lao âm u ẩm ướt, không ngừng truyền đến tiếng kêu rên thống khổ của tù nhân bị tra tấn.

Roi dài không chút lưu tình quất vào người, tiếng kêu rên dần dần mỏng manh, cuối cùng biến mất.

Tiếng bước chân lộc cộc tới gần, ngục tốt bước chân ngả ngớn vẻ mặt nịnh nọt, phủ phục dưới chân Sở Hiết, đấm chân cho y, cười khà khà lau đi vết máu trên mặt, nói: “Chưởng ấn, ngài ấy ngất rồi.”

Những ngón tay thon dài bưng chén trà bạch ngọc khắc hoa văn thanh nhã, tinh tế nhấp hớp trà, mắt cũng không nâng hỏi.

“Sắp chết rồi sao?”

“Cái đó, cái đó thì chưa. Chỉ là ngày trước kim tôn ngọc quý, chưa từng chịu hình, nay chịu không nỗi đau đớn bậc này.” Ngục tốt nhìn mặt đoán ý, giơ cao tay lên muốn tiếp nhận chén trà trong tay Sở Hiết, “Trà lạnh rồi, tiểu nhân đi đổi cho ngài ly mới……”

Sở Hiết nhìn máu trên tay gã ta, khẽ nhíu mày, vẫn chưa đưa chén trà qua.

Ngục tốt cười hèn mọn thu hồi tay, lung tung lau tay lên quần áo, cúi người: “Hay là ngài cứ chờ bên ngoài, chưởng ấn đừng để bẩn mắt.”

Ánh lửa yếu ớt trong chiêu ngục, hắt lại bóng dáng thanh tú lên tường đá ẩm ướt. Thân hình vốn đã thon gầy càng thêm gầy gò, mơ hồ mờ ảo.

Sở Hiết cười.

“Không được, bổn tọa thích xem ngài ấy khóc.”

Khép chiếc áo khoác lông đen huyền lại, chậm rãi đi đến chỗ ngoặt. Đi vào càng sâu, càng cảm nhận rõ ràng một cỗ áp lực khiến người ta hít thở không thông, tay y hơi hơi run rẩy, bước chân cũng không khỏi lảo đảo một chút.

“Chưởng ấn!” Tên ngục tốt kinh hô.

Lướt qua chỗ ngoặt, lập tức nhìn thấy nam nhân đang bị trói trên giá gỗ cả người đầy vết thương lớn nhỏ.

Sở Hiết nhanh chóng tìm được cửa sổ duy nhất trong gian phòng tối này, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào ô cửa đó, chậm chạp thở phào mấy hơi.

Ngục tốt mở ra cửa gỗ, Sở Hiết cúi đầu tiến vào.

Ngục tốt phía sau muốn đóng cửa, Sở Hiết lập tức giơ tay lên cản lại: “Đừng đóng cửa.”

“Ây da.” Y đưa tay chạm vào miệng vết thương vẫn đang đổ máu, như thể một con sói dữ thương xót vì vết thương của sơn dương, oán trách: “Các ngươi xuống tay cũng quá tàn nhẫn rồi.”

Ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt đang hôn mê của người nọ.

Tay lại dùng sức bóp chặt hàm dưới, nâng đầu người nọ lên.

Lạnh lùng nói một tiếng.

“Tạt nước cho tỉnh đi.”

Lập tức nửa thùng nước lạnh bị dội đi, nước đá bắn lên giày Sở Hiết.

“Có nắm nội quy chưa vậy hả!” Ngục tốt một chân đá ngả tên thuộc hạ với mới giội nước, vội vàng cởϊ áσ ngoài của mình, quỳ rạp trên mặt đất cẩn thận lau giày cho Sở Hiết, “Chưởng ấn, tên này mới tới, chân tay vụng về. Ngài thấy hay là……”

Một con chó săn thật lớn.

“Không sao.”

Cũng may Sở Hiết có vẻ tâm trạng không tệ, không đợi ngục tốt lau khô giày, đã nhấc chân dẫm lên vũng nước, đi đến trước mặt người đang chịu hình, nhìn đối phương từ từ mở ra hai mắt mê mang, giây lát đã lại trở nên sắc bén như chim ưng, hận không thể dùng ánh mắt băm nát người trước mặt.

“Sở Hiết chó hoạn quan!”

“Người bên dưới không hiểu chuyện, ra tay không biết nặng nhẹ.” Y nói chuyện lười nhác, khóe miệng mang theo một chút ý cười như thể đang xem tuồng, “Thái tử điện hạ, phiền ngài cố gắng chịu đựng.”

“Súc sinh, tạp chủng! Sớm hay muộn gì cũng sẽ bị thiên đao vạn quả! Thả ta ra, ngươi…… Chờ ta kế thừa ngôi vị hoàng đế, ngươi……”