Chương 7

Nhưng mà Cảnh Nhiên sắp không thể kiềm chế được nụ cười đang dần lan rộng trên khóe miệng mình nữa rồi.

Cảm ơn cảm ơn, xin hãy dùng tiền của anh hung hăng làm bẩn linh hồn thuần khiết của tôi, không cần khách sáo đâu!

Cảnh Nhiên thầm cười trong lòng, suýt nữa không nhịn được mà ngân nga một bài hát chiến thắng.

Không chờ được sự phản bác lời mình trong dự kiến, Tạ Hành nhìn qua phía Cảnh Nhiên chỉ thấy khuôn mặt nhỏ của cậu đột nhiên trở nên nghiêm túc, hai mắt sáng ngời, nói: "Anh là tốt nhất"

Tạ Hành: "...??"

“Cậu thế này là sợ đến nói năng lung tung rồi à?”

Cảnh Nhiên gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, nói: “Đúng vậy, đúng vậy, không sai.”

Thấy hắn ngồi xuống, Cảnh Nhiên ân cần dọn ra bộ đồ ăn cho Tạ Hành.

Tạ Hành nhìn động tác của Cảnh Nhiên, nhịn không được hỏi: “Cậu lại làm gì vậy?”

Cảnh Nhiên vẫn cúi đầu: “Đương nhiên là bày bộ dụng cụ ăn uống ra cho anh rồi.”

Cậu cúi đầu, lộ ra một xoáy tóc nhỏ ngoan ngoãn cùng với một đoạn cổ trắng như tuyết, trông rất có tính lừa đảo.

Tạ Hành nhìn cậu với ánh mắt sâu thẳm, lạnh lẽo cuộn trào: “Tôi nhục mạ cậu, cậu còn dọn bộ đồ ăn ra cho tôi? Cậu muốn nhận được gì từ tôi à?”

Nhận được gì ư?

Cảnh Nhiên có chút ngượng ngùng.

Cậu tưởng tượng đến cảnh một xấp tiền mạnh mẽ nện vào mặt mình.

Cảnh Nhiên nhỏ giọng: “Nói ra anh liền cho sao?”

Tạ Hành cười lạnh: “Cậu cho rằng cậu xứng cò kè mặc cả với tôi?”

Tạ Hành tiếp tục nói: “Nếu cậu muốn ly hôn với tôi, tôi khuyên cậu nên nhìn nhận cho rõ hiện thực, đây là điều không thể……”

“Sẽ không đâu! Anh không nhìn ra tôi rất yêu……” Cảnh Nhiên khó khăn nuốt chữ “Tiền” suýt nữa bật ra khỏi miệng vào cổ họng, ngân ngấn nước mắt “Anh sao?”

Tạ Hành nhíu mày: “Cậu rốt cuộc đang giở cái trò gì vậy?”

Cảnh Nhiên chuyển biến quá nhanh, không giống bình thường.

Cảnh Nhiên chân thành nói: “Chính là đột nhiên muốn đối tốt với anh một chút.” Hơi dừng một lát, lại bổ sung thêm một câu ngọt chết người “Ông xã.”

Tạ Hành tức thì lạnh mặt: “Đừng xưng hô kiểu này.”

Cảnh Nhiên gật đầu, vừa hay mỗi lần hắn gọi cũng thấy vô cùng buồn nôn.

Cảnh Nhiên bày chén bát ra, Tạ Hành cúi đầu, nhìn chén không biết đang đựng loại thức ăn gì trước mặt: “Đây là cái gì?”

Cảnh Nhiên ngượng ngùng: “Đây là cháo hải sản tôi làm cho anh.”

Cháo hải sản? Tạ Hành cười nhạo một tiếng: “Cậu đến việc hạ độc tôi cũng không thèm che giấu nữa sao?”

Cảnh Nhiên lòng đầy căm phẫn: “Nói bậy, đây rõ ràng chính là cháo hải sản.”

Nói rồi, cậu cúi đầu, nhìn hỗn hợp đen thui tím không ra tím xanh không ra xanh trước mắt, liền rơi vào trầm tư tự hoài nghi bản thân… Thứ này nhìn qua thật sự giống như một chén thuốc độc.

“Chỉ là hình thức có hơi xấu chút xíu.” Cảnh Nhiên bảo đảm: “Nhưng ăn rất ngon đó!”

Tạ Hành sâu xa nhìn cậu, hiển nhiên là không tin.

Cảnh Nhiên cầm lấy cái thìa nếm một miếng, lập tức suýt nữa không khống chế được phản ứng của dạ dày, cái vị vừa tanh vừa mặn xông thẳng lên não, khiến cậu phải dùng hết sức chịu đựng bẩm sinh mới có thể nuốt xuống.