Chương 6

Kỳ Lạc thật sự lo lắng đến phát cáu.

Phó Cửu Cửu đành phải nghiêm túc giải thích lại một lần nữa: "Lần này là do tớ muốn ly hôn."

Sợ y không tin, cậu giơ tay lên thề: "Thật đó."

"Thật không?" Kỳ Lạc vẫn còn nghi ngờ: "Lúc trước chẳng phải cậu nói rằng dù có chuyện gì xảy ra cũng sẽ ở cạnh anh ta cả đời sao?"

"Cả đời?" Phó Cửu Cửu nghe vậy thì giật mình, sau đó cậu tự giễu cười nhạt: "Sao có thể?"

"Sao lại không thể?" Kỳ Lạc không đồng ý.

"Cậu xem, ba mẹ tớ, tớ và Lâm Quận," Phó Cửu Cửu nói: "Tình cảm là thứ đã được định sẵn để xuống dốc rồi."

Cũng không phải là không có ngoại lệ, thế nhưng có rất ít ngoại lệ.

"Vậy tại sao cậu không nhìn ba mẹ tớ?" Kỳ Lạc nghiêm túc phản bác: "Đến khi ba tớ qua đời, bọn họ vẫn còn rất tốt, mẹ tớ đơn thân nuôi tớ nhưng cũng chưa từng nghĩ đến chuyện tái hôn đấy."

Nếu ông ấy vẫn còn sống thì sao? Nó có thể tiếp tục mãi không?

Những lời này suýt chút nữa đã thốt ra, song Phó Cửu Cửu đã kịp thời nuốt xuống.

Cậu im lặng một lát, sau đó cười bảo: "Cậu nói đúng."

"Tuổi còn trẻ, đừng suy nghĩ lung tung nữa." Kỳ Lạc thở phào, lại hỏi: "Chú ở bên kia có biết không?"

"Không, tớ còn chưa kịp nói." Phó Cửu Cửu nói, sau đó lại rất tự nhiên bảo: "Mẹ tớ..."

"Đúng rồi." Kỳ Lạc như mới tỉnh mộng: "Sắp tới là ngày giỗ của dì rồi, đừng để cho nhà ngoại cậu biết chuyện."

"Ừm." Phó Cửu Cửu nhìn y một lúc, cậu chậm rãi gật đầu, giữa lông mày chậm rãi hiện lên một chút chua xót cay đắng.

Kỳ Lạc nghĩ rằng cậu đang đau khổ vì chuyện ly hôn, y lại càng cảm thấy khó chịu.

Mặc dù Lâm Quận có khuyết điểm nhưng Phó Cửu Cửu vẫn có thể chấp nhận được, cậu thật lòng thích và ỷ lại anh ta.

Y an ủi cậu: "Yên tâm đi, tớ nói là làm, nhất định sẽ khiến cho anh ta đến cầu xin cậu, hai người không ly hôn được đâu."

"Sao cậu cứ không tin tớ thế nhỉ?" Phó Cửu Cửu bất đắc dĩ nói: "Tớ nói thật đấy, thật hơn cả vàng nữa."

Kỳ Lạc lại nhìn cậu một hồi, đoạn nửa tin nửa ngờ gật đầu.

Y hiểu rất rõ tình cảm của Phó Cửu Cửu đối với Lâm Quận, cho nên dù thế nào đi nữa thì y vẫn không thể tin được.

"Nếu là thật thì..." Y cau mày, hơi do dự.

Phó Cửu Cửu bị dáng vẻ này của y chọc cười: "Sao vậy, hai chúng ta mà còn có chuyện gì không thể nói được sao?"

"Chắc không?" Kỳ Lạc nói: "Chuyện này có thể khiến cho cậu trở mặt với tớ đấy."

Quan hệ giữa Phó Cửu Cửu và Kỳ Lạc thật sự là cái loại mà chưa từng phải đỏ mặt với nhau, nghe vậy thì không khỏi có chút khϊếp sợ.

"Thôi bỏ đi, cậu cũng giận tớ đâu chỉ một hai lần," Kỳ Lạc nói tiếp: "Những lời này lúc trước cậu không nghe lọt tai cũng không sao, Lâm Quận nhiều tiền nên không cần, nhưng bây giờ thì khác."

Phó Cửu Cửu chăm chú lắng nghe.

"Nếu chuyện của các cậu là thật," y dừng một chút, hạ thấp giọng: "Sau này lúc mẹ kế đến đòi tiền cậu, cậu nhớ ra tay vừa vừa phải phải thôi."

*

Lầu bốn Đạo Hòa.

Lâm Quận có hơi lơ đễnh, đọc giấy tờ mấy lần vẫn không thể nhập tâm.

Anh quăng điện thoại lên bàn, xoay người nằm xuống bên cạnh đài phun nước nhỏ kế cửa sổ, nghịch mấy con cá vàng đang vẫy đuôi.

Cửa sổ mở, gió có hơi lạnh, anh ngước mắt nhìn xuống lầu, yên lặng nhìn một lát.

Khi Lộ Tây Dã đẩy cửa bước vào, thứ hắn nhìn thấy chính là dáng vẻ hồn vía lên mây của anh.

Hắn không khỏi có chút buồn cười, gọi anh: "Quận Nhi."

Lâm Quận liếc mắt, không trả lời.

Lộ Tây Dã ngồi xuống bàn bên cạnh, hắn nới lỏng cà vạt quanh cổ, hỏi: "Là thật à?"

Hắn đang hỏi chuyện của Lâm Quận và Phó Cửu Cửu.

Đêm qua sau khi Lâm Quận xã giao xong, trong lòng anh phiền muộn, hẹn Lộ Tây Dã đến Bất Độ uống vài chén.

Kết quả là hắn không đến thì thôi, anh còn thu hút không ít người nóng lòng muốn đến gần bắt chuyện.

Anh phiền chết đi được, lúc đi vệ sinh liền gọi cho Lộ Tây Dã chửi hắn một tràng.

Hai người cùng nhau lớn lên từ nhỏ, Lộ Tây Dã nhanh chóng nhận ra cảm xúc của anh không đúng nên đã hỏi ra sự thật.

Lộ Tây Dã vốn còn hơi nghi ngờ, lúc này nhìn thấy bộ dạng ỉu xìu của anh mới tin được một chút.

"Ừm." Lâm Quận lại cụp mắt nghịch cá vàng.

"Cũng không thể hoàn toàn trách Tiểu Cửu được, do cậu nuông chiều cậu ta quá đó thôi." Lộ Tây Dã hơi buồn cười: "Cơ mà dạy cho cậu ta một bài học cũng tốt, nếu không bị người ta ăn thịt lúc nào cũng không hay."

Lâm Quận vẫn bất động như thể không nghe thấy.

Lộ Tây Dã lại trêu anh: "Mới có một ngày đã chịu không nổi rồi hả?"

"Ai chịu không nổi?" Lúc này Lâm Quận lại phản ứng rất nhanh: "Tôi không giống cậu, lòng dạ nửa vời, ý chí sắt đá, đây là phản ứng bình thường của tôi!"

"Trúng tim đen rồi chứ gì?" Lộ Tây Dã nói: "Tôi nói có một câu mà cậu đáp tận tám câu."

"Con mẹ cậu." Lâm Quận nói: "Tôi nói cho cậu biết, tôi không có nghĩ đến Phó Tiểu Cửu."

"Vậy bây giờ cậu đang làm gì đấy?"

"Nghịch cá." Lâm Quận liếc hắn một cái, nghiêm túc bảo.

Hai người cãi lộn một hồi thì cửa phòng lớn mở ra.

Phục vụ tiến vào, khom người nói: "Lộ thiếu, Lâm thiếu, hôm nay ngài Phó cũng đến cửa hàng, ngài có muốn mời ngài ấy lên không ạ?"

"Một mình em ấy sao?" Lâm - vừa mới nói không nghĩ đến Phó Cửu Cửu - Quận, nghe vậy lập tức có tinh thần.

Phục vụ nở nụ cười khéo léo: "Không ạ, ngài ấy đi cùng một vị khách, trước đây tôi chưa từng gặp qua."

Chưa từng gặp qua?

Lâm Quận im lặng một lúc, sau đó anh đứng dậy bảo: "Không cần mời em ấy, để tôi qua đó."

*

Phó Cửu Cửu ăn no, cũng nghe được không ít chuyện mới mẻ từ Kỳ Lạc.

Đúng như dự đoán của cậu, thế giới này về cơ bản giống như thế giới cũ của cậu vậy, chỉ khác là ở thế giới này mẹ cậu mất sớm hơn.

Mà cậu với Lâm Quận chính thức xác nhận quan hệ trong kỳ nghỉ hè năm nhất trung học, kéo dài cho đến tận bây giờ.

Cậu đặt bộ đồ ăn xuống, lại cúi đầu châm một điếu thuốc.

Theo động tác giơ tay lên, cổ tay áo buông lỏng trượt xuống, lộ ra cổ tay trắng gầy.

Kỳ Lạc thản nhiên múc thêm một chén canh: "Húp thêm một miếng canh đi, sao ăn như mèo vậy?"

Phó Cửu Cửu gật đầu, cậu vừa mới chạm vào chén canh thì cửa phòng lớn mở ra, thân hình cao lớn của Lâm Quận xuất hiện ở cửa.

Thứ đầu tiên anh nhìn thấy chính là bàn tay của hai người gần như chạm nhau, lia mắt một cái lại nhìn thấy điếu thuốc treo giữa môi Phó Cửu Cửu.

Anh lập tức đen mặt.

"Ừm, hút thuốc." Lâm Quận đi vào, cúi xuống bóp lấy điếu thuốc trong miệng Phó Cửu Cửu, sau đó đặt đầu lọc ẩm ướt vào giữa môi rồi hút một hơi.

Phó Cửu Cửu không kịp phản ứng, suýt chút nữa đã đánh đổ chén canh trên tay: "Đàn anh..."

"Không đến nông nỗi này chứ?" Làn khói xám trắng thoát khỏi bờ môi, Lâm Quận nhìn xuống Phó Cửu Cửu, ánh mắt âm trầm xuyên qua màn khói: "Anh biết em chỉ có mười triệu, cuộc sống không tốt lắm, nhưng mà cũng không thể đến nỗi hút loại thuốc này chứ?"

Nếu anh nói một trăm hay thậm chí là mười nghìn, có lẽ Phó Cửu Cửu còn có thể đọc được một loại xúc phạm nào đó.

Nhưng anh lại cố tình nói mười triệu.

Điều này khiến cho cậu không khỏi nhớ đến dáng vẻ nghiêm túc nói chuyện điện thoại với Phó Tiểu Bát của anh.

Phó Cửu Cửu ho nhẹ một tiếng, cậu mím môi quay đầu đi, cố hết sức nhịn xuống nụ cười mãnh liệt trong lòng.

"Họ Lâm kia, anh có ý gì hả?" Thấy Phó Cửu Cửu quay đầu đi, Kỳ Lạc liền đứng ra bảo vệ cậu: "Mẹ kiếp, đừng có mà khinh thường người khác!"

"Chậc, tôi còn chưa tính sổ với cậu đấy?" Lâm Quận nhìn y đầy nguy hiểm, ánh mắt giống như đao, lộ ra một chút âm u sắc nhọn: "Mẹ nó ngay cả hút thuốc thụ động tôi còn không nỡ để cho em ấy hút, vậy mà cậu dám lôi kéo em ấy hút thuốc sao?"

Kỳ Lạc cũng không phải người ăn chay: "Lôi kéo cái gì? Kéo chính là kéo, lôi kéo là cái gì?"

"Ồ, kéo ha." Lâm Quận híp mắt, nguy hiểm nói: "Làm sao, cậu thừa nhận à?"

"Không phải, tôi mẹ nó lôi kéo cậu ấy hút thuốc hồi nào?" Miệng của Kỳ Lạc không lanh bằng Lâm Quận, nhất thời tức giận đến mức hai má đỏ lên: "Tôi thừa nhận cục cứt, tôi chỉ sửa lại cách dùng từ của anh thôi, tôi không kéo, cũng không có lôi kéo."

"Vậy tại sao bình thường em ấy không hút thuốc, vừa gặp cậu đã bắt đầu hút rồi?" Lâm Quận không chịu buông tha.

"Mẹ nó anh còn có mặt mũi mà hỏi, tại sao cậu ấy lại hút thuốc, chẳng phải trong lòng anh mới là người rõ nhất sao?" Tuy Kỳ Lạc không mồm mép bằng nhưng nắm đấm lại cứng, lúc đó y còn muốn đấm cho anh một phát: "Còn không phải lỗi của anh sao, người tốt như vậy giao cho anh là để anh giày vò à? Tên nào đòi ly hôn ấy nhỉ?"

Lâm Quận nghe vậy thì đột nhiên dừng lại, đôi mắt tối đen nhìn về phía Phó Cửu Cửu.

Đôi mắt ấy sâu thẳm, lộ ra vẻ tội nghiệp và thương tâm vì bị phản bội khiến cho Phó Cửu Cửu mềm lòng.

- --

Editor lảm nhảm: May mà chương này không quá dài nên vẫn có thể chạy kpi cho kịp quà cuối năm =)))))) Chợt nhận ra sau bộ CHY thì mình chẳng edit xong được thêm bộ nào khác, cũng đành chịu thôi vì mình quá bận với chuyện học lẫn làm o(-( Hứa không đem con bỏ chợ nhưng cứ ngâm mãi mấy bộ liền như này thì cũng không khác gì mấy TT Mình không dám hứa trước điều gì nữa nhưng hi vọng là có thể hoàn bộ này + bộ Thấu Xương trong năm nay! Hoặc ít nhất là mỗi tuần phải xong 1 chương hehe. Happy niu dia các tình iu