Chương 11

Cát Văn Phong kích động thiếu chút nữa nhảy lên, ánh mắt hừng hực nhìn chằm chằm một đám người trong phủ, “Các ngươi, đi kiểm tra người trong viện Ngụy di nương trước, sau đó kiểm tra số còn lại.”

Nếu như có thể tìm được người trên mắt cá chân có vết cào, lại không giải thích được lai lịch vết cào đó, vậy thì chứng minh trước đó đối phương nói dối.

Hóa ra đây chính là lí do Ngũ hoàng tử nói có người đang nói dối.

Lúc hắn ta đang cho người tra, không nhịn được cưỡng ép đè kích động trong lòng đi nhìn Ngũ hoàng tử, phát hiện Ngũ hoàng tử cau mày, sắc mặt vô cùng khó coi. Biểu tình bình thường của Ngũ hoàng tử cũng đã khó nhìn, dẫu sao đen thùi lùi, nhưng giờ phút này sở dĩ Cát Văn Phong có thể biết rõ ràng như vậy, là bởi vì mặt Ngũ hoàng tử… khó coi đến mức dữ tợn.

“Ngũ hoàng tử?” Chẳng lẽ còn có vấn đề khác?

Tạ Ngạn Phỉ tâm tình không tốt liếc Cát Văn Phong một cái, “Làm sao?”

Cát Văn Phong nghe hai từ kia phun ra từ kẽ răng thì đè suy nghĩ muốn hỏi thăm xuống, xem ra là giận quá, hắn ta không chọc thì tốt hơn.

Tạ Ngạn Phỉ không có tâm tình để ý tới lộ trình trong lòng Cát Văn Phong, từ khi nghe được câu [Kiểm tra thấy ý đồ thay đổi cốt truyện của kí chủ, thay đổi một tình tiết -1 giá trị hảo cảm, tổng giá trị hảo cảm là 1] vang lên trong đầu thì rất muốn cắn người.

Hắn gia tăng một điểm giá trị hảo cảm dễ dàng sao?

Nói giảm liền giảm, hắn vẫn không thể nói một chữ không.

Tức giận nha.

Cho nên, Tạ Ngạn Phỉ liền ghi sổ nợ này lên người Ngụy di nương.

Trong sách mặc dù Đỗ Hương Ly thành công, Ngụy di nương sợ người tra ra đầu mối, vẫn cho Cổ má má trừ Diệu Linh, chẳng qua lúc đó sự chú ý của tất cả mọi người đều ở trên cái chết của Trịnh thượng thư và chuyện của nguyên thân cùng nữ chính, một tỳ nữ không đưa đến sóng gió quá lớn.

Sau đó Cát Văn Phong đi điều tra, vốn dĩ đã không có nhiều thông tin, hắn ta có thể nghĩ đến vết cào trên cánh tay, lại không nghĩ đến sẽ ở nơi khác.

Sau này nhớ tới cũng đã muộn, Cổ má má cũng đã tránh thoát một kiếp.

Bây giờ Tạ Ngạn Phỉ nói lên sự thật này, kéo Cổ má má ra, chờ đợi Cổ má má đương nhiên không phải là bình yên vô sự như trong sách nữa.

Cho nên, hắn đã coi như là sửa lại tình tiết, liền giảm cho hắn.

Nhưng hiểu là một chuyện, hắn có muốn tiếp nhận hay không là một chuyện khác.

Cho nên đoàn người liền thấy Ngũ hoàng tử cắn răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Ngụy di nương, Tuyên Bình Hầu muốn lên trước, nhưng nghĩ đến khả năng nào đó, trước khi chưa chắc chắn thì chớ chọc giá sát thần.

Thật ra thì Tuyên Bình Hầu cũng cảm thấy lúc đó thứ nữ của ông ta không đúng lắm, nhưng ông ta nghi ngờ trong lòng cũng sẽ không kéo chân sau của người trong nhà mà vả mặt mình, bây giờ có nhiều người như vậy, cho dù ông ta có nhìn ra cái gì cũng không thể nói.

Thậm chí, nếu như Cát đại nhân hoài nghi, ngược lại ông ta sẽ còn che giấu.

Cổ má má từ nghe được vết cào ở mắt cá chân thì đầu óc nổ tung, bà ta muốn trộm nhìn Ngụy di nương nhưng lại không dám, lúc này sợ hãi biết làm hỏng chuyện của di nương.

Cổ má má vuốt lại con tim khủng hoảng, trong đầu thoáng qua điều tối hôm qua di nương đã thông báo, nếu bị phát hiện nên đối phó thế nào.

Vẻ mặt của Cổ má má bị Tạ Ngạn Phỉ thu vào đáy mắt, hắn híp mắt, trong sách không có đoạn kiểm tra mắt cá chân này, cho nên cũng không đề cập tới tình huống mắt cá chân, Ngụy di nương cũng không phải là kẻ hiền lành, sợ là đã có đề phòng từ trước.

Hắn nhìn nha dịch tiến lên dồn nha hoàn ma ma trong viện của Ngụy di nương tới một nơi, cách tầm mắt mọi người kiểm tra từng người một.

Không lâu lắm, có người tiến lên hồi bẩm kết quả: “Đại nhân, trong viện Ngụy di nương có mười một người, trong đó mười người không khác thường. Trên đùi Cổ má má có rất nhiều vết cào, còn có một chút ban đỏ.”

Cát đại nhân sáng mắt lên, ngồi thẳng người: “Dẫn Cổ má má và hai đại nha hoàn lúc ấy làm chứng Cổ má má không ở đó đến đây!”

Cổ má má bị loại bỏ hiềm nghi cũng có nhân chứng, nhân chứng chính là hai đại nha hoàn, nói lúc ấy các nàng đi cùng Cổ má má thay Ngụy di nương tới đưa canh giải rượu cho các phu nhân và chư vị cô nương.

Rất nhanh, Cổ má má và hai đại nha hoàn bị dẫn ra ngoài, quỳ xuống trước mặt Cát đại nhân, đầu chôn thật sâu, cũng không dám thở mạnh.

“Các ngươi ngẩng đầu lên, nhìn Bổn quan nói lại giải thích tối hôm qua của các ngươi với nha dịch lần nữa.” Đầu tiên Cát Văn Phong liếc mắt nhìn Tạ Ngạn Phỉ, thấy hắn không nói gì, tiếp tục ho khan, “Từng người một. Ngươi trước.”

Hắn ta chỉ một đại nha hoàn trong đó.

Đại nha hoàn kia có vẻ mười bảy mười tám tuổi, bởi vì cúi đầu nên lúc bị chỉ căn bản không biết là nói nàng, vẫn là nha dịch bên người rầy một tiếng, nàng mới hoang mang rối loạn mở miệng: “Nô tỳ, nô tỳ Phán Xảo, là đại nha hoàn bên người di nương, hôm qua lúc xảy ra chuyện, nô tỳ và Tinh Anh cùng Cổ má má đi lấy canh giải rượu cho lão phu nhân, Đại thái thái. Bởi vì hôm qua là đại thọ lão phu nhân, phu nhân và các cô nương cũng uống một chút rượu, sợ sau này sẽ nhức đầu, liền đi một chuyến.”

Cát Văn Phong ừ một tiếng: “Lúc ấy trên đường các ngươi gặp được ai?”

Phán Xảo rũ mắt lắc đầu: “Không gặp được ai hết, lúc ấy rất ít người, lúc ấy nô tỳ còn nói với ma ma làm sao hôm nay trong phủ lạnh tanh như vậy? Sau đó mới biết là trong phủ xảy ra chuyện, bên nam quyến cũng chạy đến vườn hoa, cộng thêm có người nói Ngũ hoàng tử bị đâm, chạy đi… cứu người.”

Tạ Ngạn Phỉ nghe được câu này, ở một bên nhếch mép, chạy đi cứu người? Phải đi xem kịch vui mới đúng chứ?

Cát Văn Phong suy nghĩ một chút, ra vào không lớn.

Nhưng nếu Cổ má má là hung thủ, như vậy hai đại nha hoàn đang nói dối, nếu như không có cách nào chứng minh, cho dù trên mắt cá chân Cổ má má có vết cào cũng không thể chứng minh chính là bị Diệu Linh túm lấy, đến lúc đó vẫn chết không có đối chứng.

Cát Văn Phong nhìn về phía đại nha hoàn quỳ xuống bên kia: “Ngươi tên là Tinh Anh?”

Đại nha hoàn này lớn tuổi hơn Phán Xảo một chút, tính tình cũng chững chạc không ít: “Nô tỳ là Tinh Anh.”

Cát Văn Phong: “Ngươi cũng lặp lại giải thích với nha dịch tối qua một lần.”

Tinh Anh chậm trãi mở miệng: “Nô tỳ Tinh Anh, là đại nha hoàn bên người di nương, hôm qua xảy ra chuyện lúc, nô tỳ và Phán Xảo cùng Cổ má má đi lấy canh giải rượu cho lão phu nhân, Đại thái thái. Lúc ấy đúng là Cổ má má ở cùng với hai nô tỳ.”

Cát Văn Phong nghe xong, trực tiếp nhìn về phía Cổ má má quỳ xuống phía trước: “Ngươi nói một chút đi, vết cào trên mắt cá chân ngươi và ban đỏ là chuyện gì xảy ra?”

Vào lúc này Cổ má má đã tỉnh táo lại: “Hồi bẩm đại nhân, vết cào của lão nô là tự mình cào, lão nô dị ứng phấn hoa, không khéo những ngày qua làm thọ yến cho lão phu nhân bận rộn chút, vì để bố trí đẹp mắt, lão nô tự tay làm lấy, lấy không ít chậu hoa hợp cảnh, ai biết trong đó có một loại lão nô bị dị ứng, lúc ấy cũng không coi ra gì, vẫn luôn ngứa, lão nô càng gãi càng nghiêm trọng, còn nổi ban đỏ.”

Cát Văn Phong: “Hôm qua hỏi vì sao không nói?”

Cổ má má: “Lão nô không phải là… Nghe nói Diệu Linh chết, vết thương này của lão nô lại vừa vặn trùng hợp, sợ bị coi là hung thủ nên giấu đi. Quan lão gia thứ tội, lão nô thật sự không gϊếŧ người, lão nô luôn mềm lòng, làm sao có thể làm ra loại chuyện này chứ?”

“Gϊếŧ hay không gϊếŧ không phải là ngươi định đoạt. Ngươi nói một chút coi, ngươi dị ứng với hoa gì?” Cát Văn Phong hỏi.

Cổ má má: “Cái này … Lão nô không biết, dù sao thì là một loại phấn hoa.”

Cát Văn Phong: “Nhiều năm như vậy, ngươi cũng chưa từng nghĩ tới trị một chút sao?” Thanh âm hắn ta hoãn hòa, nghe vào trong tai Cổ má má, cho là Cát Văn Phong tin, thở phào nhẹ nhõm, giọng nói cũng tự tại không ít.

“Lão nô mệnh khổ, sao chịu tốn tiền oan? Hơn nữa, cũng không biết rốt cuộc là bệnh gì, nên vẫn trì hoãn đến giờ?” Cổ má má rũ mắt, lòng đã hơi ổn định.

Bà ta vốn còn tưởng rằng Cát đại nhân sẽ tiếp tục hỏi, ai ngờ Cát Văn Phong đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía nha dịch: “Hôm qua hai người Phán Xảo và Tinh Anh có nói như vậy?”

Nha dịch đối chiếu với danh sách: “Như nhau.”

Cát Văn Phong quét ba người một vòng, ghi lại dáng vẻ thở phào nhẹ nhõm của các nàng vào trong mắt, nhếch khóe miệng lên: “Giống nhau như đúc?”

Nha dịch kỳ quái, cái này có gì khác nhau? Hắn gật đầu: “Hồi bẩm đại nhân, là giống nhau như đúc, không sai một chữ.”

Một bên Tạ Ngạn Phỉ nghe được bốn chữ này, khóe miệng cong cong, xem ra Cát Văn Phong này cũng coi như không phụ với chức vị của mình.

Quan trọng nhất chính là không cần tự mình ra tay, vậy không coi là hắn thay đổi tình tiết, giá trị hảo cảm còn sót lại của hắn xem ra là có thể giữ được.

Cát Văn Phong nghe xong, nhìn về phía ba người, không lên tiếng.

Bốn phía yên lặng khiến cho da đầu tê dại, Tuyên Bình Hầu luôn cảm thấy trong lòng rất bất an, ông ta tiến lên một bước, lên tiếng hỏi: “Cát đại nhân, nhưng là… Không có vấn đề?”

Cát Văn Phong nhìn ông ta một cái: “Hầu gia, ai nói không có vấn đề? Vấn đề lớn! Các nàng đang nói dối!” Hắn trợn mắt đứng lên, dưới sự kinh nghi của cả đám, lạnh giọng mở miệng, “Các ngươi có nghe được không? Phán Xảo và Tinh Anh giải thích giống hôm qua như đúc. Giống nhau như đúc, không sai một chữ, nếu là các ngươi thuận miệng nói một đoạn, lần thứ hai sẽ nói giống nhau như đúc không sai một chữ? Điều này nói rõ cái gì? Các nàng sớm đã khắc những lời này trong lòng, lặp đi lặp lại. Nếu trong lòng các nàng không có quỷ, hôm qua sau khi hỏi nói theo sự thật thì cũng không sao, vì sao lại phải lặp đi lặp lại ghi nhớ những từ này? Cho tới không sai một chữ? Điều này nói rõ các nàng sợ, sợ nói sai rồi sẽ làm hỏng chuyện, hỏng chuyện gì? Cổ má má, không bằng ngươi tới nói một chút xem?”

Từ khi Cát Văn Phong nói ra giải thích trước sau không sai một chữ, sắc mặt mấy người bao gồm Cổ má má đều thay đổi.

Cát Văn Phong lại không cho Cổ má má cơ hội, tiếp tục nói: “Cổ má má, ngươi nói ngươi biết mình dị ứng phấn hoa, nhưng không biết loại nào, nếu phát tác lại muốn lừa gạt tiếp, cũng không mời đại phu, cũng không hoảng loạn lo lắng về mạng của mình, vậy trước kia ngươi đã biết có căn bệnh này, ngươi đi theo Ngụy di nương mười mấy năm, một người đi theo bên cạnh hầu hạ chủ tử có loại chứng bệnh kỳ quái này, ngươi cảm thấy chủ tử sẽ không tìm người xem cho ngươi sao? Nếu không đi tìm, có một người mắc chứng bệnh như vậy ở bên cạnh, ngươi cảm thấy chủ tử ngươi sẽ dùng sao? Chủ tử ngươi không đuổi ngươi, vậy trước kia ngươi chưa từng mắc! Nếu chưa từng mắc! Làm sao ngươi thấy nổi ban đỏ mà không hoảng loạn? Chậc chậc, bổn quan vẫn là lần đầu nghe nói dị ứng chỉ có ở mắt cá chân, chỗ khác vẫn bình yên vô sự!”

Cả người Cổ má má mềm nhũn, da đầu tê dại, bà ta run môi, lắc đầu: “Lão nô, lão nô thật sự không biết! Quan lão gia, lão nô thật sự không phải là hung thủ!”

Cát Văn Phong: “Còn dám tranh cãi! Người đâu, chia ba người ra thẩm vấn, nếu các nàng cùng đi lấy canh giải rượu, vậy con đường từ khi bước ra khỏi tiệc rượu đến sau khi cầm canh giải rượu, nói rõ cho bổn quan xem. Không phải các ngươi cùng đi chung sao? Hôm qua chuyện mới xảy ra, đường mới đi qua, sẽ không thể không nhớ được chứ? Lôi đi! Hỏi rõ từng người cho bổn quan!”

Sắc mặt ba người bỗng nhiên đại biến, Cát Văn Phong lại không cho các nàng cơ hội, trực tiếp cho nha dịch lôi đi, hỏi cặn kẽ.

Tạ Ngạn Phỉ thiếu chút nữa vỗ tay khen hay cho Cát Văn Phong, hắn quyết định thay đổi ấn tượng với Cát Văn Phong, người này đúng là giúp hắn tiết kiệm không ít giá trị hảo cảm nha.

Cát Văn Phong nói xong thì liếc mắt Tạ Ngạn Phỉ, nhận ra được dáng vẻ của hắn, sờ râu một cái, hơi đưa cằm lên một chút, râu nhọn đắc ý đến vểnh cả lên: Làm sao có thể không bằng Ngũ hoàng tử được? Vậy sao hắn ta còn dám lăn lộn ở chức Hình bộ Thượng thư nữa?

Tạ Ngạn Phỉ nhìn ra tâm tư của Cát Văn Phong, cũng không thèm để ý, so sánh với giá trị hảo cảm, Cát Văn Phong muốn nghĩ gì cũng được, chỉ cần lát nữa cho mượn ít sức, phối hợp bắt Ngụy di nương là được.

Nha dịch được Cát Văn Phong phái tách ba người ra thẩm vấn rất nhanh đã trở lại, cho dù trước đó ba người Cổ má má tập luyện như thế nào, cũng chưa từng nghĩ đến sẽ xuất hiện việc ngoài ý muốn này.

Nha dịch dựa theo Cát Văn Phong phân phó, hỏi lại mỗi người những việc từ lúc rời tiệc rượu đến nhà ăn, đi những đâu, bắt đầu rẽ từ chỗ nào, trên đường nói cái gì vân vân, thậm chí ngay cả lúc ấy Cổ má má đi ở vị trí nào, các nàng phân theo đích vị trí trái phải đều được hỏi rõ ràng.

Cuối cùng tổng hợp ba bản lời khai, dĩ nhiên là khác nhau không thể nghi ngờ.

Cát Văn Phong cầm lời khai của ba người Cổ má má, chợt vỗ ghế một cái, “Bây giờ ba người các ngươi còn có gì để nói? Còn không thừa nhận các ngươi đang nói dối? Nếu các ngươi nói lúc ấy bởi vì truyện Ngũ hoàng tử bị đâm cho nên không gặp được ai, nhưng chính các ngươi đi như thế nào các ngươi cũng không biết? Cổ má má, ngươi còn không khai ra? Ngươi rốt cuộc làm hại Diệu Linh như thế nào, bị ai xúi giục? Nếu không nói, bổn quan chỉ bằng việc ngươi cố ý nói dối giấu giếm cũng có thể đưa ngươi về Hình bộ nghiêm ngặt tra hỏi! Còn có hai người các ngươi! Giấu giếm chân tướng, trợ Trụ vi ngược, thông đồng làm bậy tội thêm một bậc! Bổn quan niệm tình các ngươi trẻ tuổi, cho các ngươi một cơ hội cuối cùng! Nói hay không nói, liền xem lựa chọn của các ngươi!” Cát Văn Phong nhìn Phán Xảo cả người run rẩy, rốt cuộc tuổi còn nhỏ, không chững chạc bằng Tinh Anh, hắn ta nhìn Phán Xảo, “Ngươi gọi là Phán Xảo đúng không? Ngươi còn chưa tới hai mươi, ngươi chắc chắn muốn thay Cổ má má giấu giếm, gánh tội đồng mưu với bà ta? Gϊếŧ người, nhưng là phải đền mạng!”

Cát Văn Phong cố ý hù dọa, để cho Phán Xảo không nhịn được, khóc thành tiếng: “Ta nói ta nói! Ta không muốn chết, ta không muốn chết…” Nàng mới mười bảy tuổi, nàng còn một đống ngày lành, di nương đã hại chết Diệu Linh, nếu như, nếu như xong chuyện di nương sẽ để cho các nàng sống sao?

“Phán Xảo!” Sắc mặt Cổ má má thay đổi, không nghĩ tới người phản đầu tiên là đại nha hoàn mà bà ta luôn quan tâm nhất.

Phán Xảo nước mắt lã chã, “Là Cổ má má… Cổ má má bắt chúng ta nói dối, bà ta tìm chúng ta ép chúng ta làm như vậy, nếu không sẽ bán chúng ta cho Câu Lan Viện, ta không muốn… Đại nhân mau cứu nô tỳ! Mau cứu nô tỳ!”

Cát Văn Phong giơ tay lên, có người đỡ nàng dậy: “Ngươi hãy yên tâm, bổn quan sẽ tự thay ngươi làm chủ.”

Lúc này Phán Xảo mới nói lại một năm một mười Cổ má má uy hϊếp nàng và Tinh Anh như thế nào, bắt các nàng giả vờ làm chứng cho bà ta, sau đó lặp đi lặp lại những lời đó cho các nàng nhớ, chỉ cần có người hỏi thì cứ nói như vậy.

Trên người Cổ má má có vết cào, vừa không có chứng cứ có mặt tại chỗ lúc xảy ra án, hiềm nghi bà ta hại chết Diệu Linh gần như đã không sai, nhưng còn cần chính bà ta thừa nhận.

Cổ má má nghe Phán Xảo nói, cả người mềm nhũn, ngã xuống đất, không nhịn được liếc nhìn Ngụy di nương.

Ngụy di nương mặt không cảm giác nhìn bà ta, trước khi Cát Văn Phong lên tiếng thì chậm rãi mở miệng: “Cổ má má, ngươi thật sự hại chết Diệu Linh? Lúc ấy ngươi nói cho ta ngươi ở cùng với hai người Phán Xảo, ngươi nói dối?”

Gần như là chất vấn, nhưng lại khiến cho Cổ má má thấy áp lực, đồng thời phủi sạch bản thân.

Ngụy di nương làm việc từ trước đến giờ giọt nước không lọt, chuyện của Diệu Linh cũng là đột phát bất ngờ, nàng mới có sơ hở, nhưng cho dù như vậy, nàng cũng không tự mình ra tay, thậm chí không tự mình tham gia uy hϊếp hai người Phán Xảo, đều là do một mình Cổ má má nhúng tay.

Một nhà Cổ má má đều ở trong tay nàng, Cổ má má không dám trở mặt.

Cổ má má rất rõ ràng ý của lời này, thậm chí trước đó di nương cũng đã nói nếu xảy ra chuyện, bà ta nên làm cái gì.

Cổ má má rũ mắt, sau khi quyết định thì không chùn bước dập đầu: “Lão nô… nhận tội. Diệu Linh, là lão nô gϊếŧ.” Dứt lời, bà ta chợt đứng lên chạy về một phía, Tạ Ngạn Phỉ ở một bên vẫn luôn chú ý đến cử động của bà ta, trực tiếp nhấc chân đạp, cứ thế đạp bay Cổ má má ra nửa mét, nằm trên đất, không đứng dậy nổi.

Cát Văn Phong sợ hết hồn: “Giữ lại! Không cho phép bà ta tự sát!”

Một ma ma như bà ta thì có thù gì với Diệu Linh? Nhất định là có người phía sau màn!

Ngụy di nương ban đầu nhìn Cổ má má đập tường bị Tạ Ngạn Phỉ một cước đánh tan, rất nhanh nàng đã hạ mắt, suy tính tiếp theo có thể gặp phải tình huống gì, và làm như thế nào để hóa giải hiềm nghi.

Nàng không lo lắng Cổ má má sẽ khai ra nàng, nhưng như vậy thứ nhất, Ly nhi của nàng phải làm thế nào?

Sắc mặt Cát Văn Phong đen sì, nhìn Cổ má má: “Tự sát? Ngươi cho là ngươi chết thì sẽ không có ai biết người phía sau màn xúi giục ngươi? Ngụy di nương, ngươi nói một chút coi, ma ma bên cạnh ngươi, làm sao vô duyên vô cớ gϊếŧ tỳ nữ bên người Tứ cô nương được? Tứ cô nương là ngươi sinh ra, Diệu Linh vừa dính dáng đến án Ngũ hoàng tử bị bỏ thuốc đã xảy ra chuyện, ra tay là người của ngươi, bổn quan hoàn toàn có lý do hoài nghi ngươi vì bảo vệ thứ nữ mà không tiếc cho người của ngươi gϊếŧ người diệt khẩu!”

Cổ má má kêu lên: “Không phải di nương! Đều là ta! Đều là lão nô một người gây nên! Không liên quan đến di nương! Là lão nô… Lão nô trước có oán hận chất chứa với Diệu Linh, nàng ỷ vào sự tín nhiệm của Tứ cô nương mà không đặt ma ma quản sự như lão nô ở trong mắt. Lão nô vừa đúng dịp đi xem náo nhiệt thì gặp phải Diệu Linh khóc ở đó, nàng khóc nói mình muốn làm chủ tử, vì vậy nhìn trúng quý nhân lần này đến, muốn mượn cớ bỏ thuốc cho một vị quý nhân, đến lúc đó nàng chỉ cần ngồi, coi như là đi theo làm thϊếp thất cũng là bay lên đầu. Nhưng nàng không nghĩ tới lớn chuyện rồi, liền chạy tới bên kia khóc, lão nô cùng nàng có oán hận, liền mượn cơ hội châm chọc, ai ngờ ra khỏi khóe miệng liền xảy ra tranh chấp, lão nô vô tình đẩy nàng xuống nước. Lúc ấy lão nô bị dọa sợ, nàng túm lấy mắt cá chân của lão nô, lúc ấy lão nô quá hoảng… Liền đẩy tay nàng xuống, hoang mang rối loạn chạy. Sau đó Diệu Linh chết, lão nô sợ chuyện bại lộ, liền uy hϊếp đám Phán Xảo làm chứng cho lão nô! Tất cả những điều này đều do một mình lão nô gây nên! Không liên quan đến di nương và Tứ cô nương!”

Sắc mặt Cát Văn Phong càng thêm khó coi, không nghĩ tới lão tặc bà này ngược lại đã sớm suy nghĩ xong lời ứng đối, “Nếu là bỏ thuốc cho một vị quý nhân, vì sao nàng phải cố ý dẫn Tam cô nương đi trước?”

“Này… to gan! Ngươi còn không khai thật ra, rốt cuộc sự tình thật sự như thế nào?” Cát Văn Phong nổi giận.

Cổ má má cúi đầu: “Lão nô cũng không biết, lão nô không phải là Diệu Linh, ai biết nàng nghĩ như thế nào!”

Cát Văn Phong giận dữ cười, đây là ỷ vào chết không có đối chứng mà.

“Người đâu, bắt giữ điêu nô này lại! Còn có hai người bọn họ, bắt giữ cùng nhau để cho đồng ý nhận tội, còn về Ngụy di nương…” Cát Văn Phong biết bây giờ mà muốn cho Ngụy di nương thừa nhận nàng là chủ mưu sợ là không thể nào, Diệu Linh chết, chết không có đối chứng, nếu Cổ má má kiên quyết nói là một mình bà ta ra tay, vậy khẳng định không có chứng cứ chỉ vào Ngụy di nương.

Nhưng cứ bỏ qua cho chủ mưu lớn nhất là Ngụy di nương như vậy, Cát Văn Phong không cam lòng.

Đến đây rồi mà Ngụy di nương vẫn uyển cười đoan trang, cúi người: “Cát đại nhân yên tâm, tuy nói các nàng là người của thϊếp thân, nhưng nếu đã phạm sai lầm, đại nhân cứ dẫn đi, thϊếp thân hết sức phối hợp.”

Tuyên Bình Hầu nhận ra được tâm tư của Cát Văn Phong, mặc dù ông ta cũng nghi ngờ sao di nương yểu điệu của mình có thể ra loại mệnh lệnh này, nhưng giờ phút này nhìn thế nào cũng không thấy một lão nô sẽ làm chủ được như vậy.

Nhưng ông ta thích Ngụy di nương cũng là thật lòng, đúng lúc mở miệng: “Cát đại nhân, bổn hầu cũng sẽ cho người trong phủ hết sức phối hợp. Không nghĩ tới, chỉ là một điêu nô, lại quấy nhiễu trong phủ rối loạn, phải nghiêm trị! Chỉ là Ngụy di nương tính tình nhu nhược, lần này sợ là bị điêu nô che mắt, nhất định Cát đại nhân phải cho di nương một sự trong sạch.”

Cát Văn Phong nghe ra Hầu gia làm áp lực, nhức đầu, không có chứng cứ, hắn thật sự không thể bắt người, nhưng nếu cứ thả như vậy…

Hắn dư quang liếc về hướng Tạ Ngạn Phỉ, lần đầu hy vọng Ngũ hoàng tử chẳng ngó ngàng gì mà xông về phía trước tố cáo, chỉ cần có thể đưa Ngụy di nương về Hình bộ, đến lúc đó còn có thể thẩm tra, nếu không sau đó quay lại tra Ngụy di nương, liền không dễ dàng.

Tạ Ngạn Phỉ biết Cát Văn Phong không có biện pháp với Tuyên Bình Hầu, nếu Tuyên Bình Hầu nhất quyết bảo vệ Ngụy di nương, đúng là Cát Văn Phong không thể dẫn người đi được.

Tạ Ngạn Phỉ đau lòng một giá trị hảo cảm kia, nhưng có thể bắt Ngụy di nương vào Hình bộ một chuyến, mặc dù cuối cùng có thể được thả, nhưng vẫn đáng giá.

“Hầu gia à, ngươi là Hình bộ Thượng thư sao?” Tạ Ngạn Phỉ chậm rãi mở miệng.

Một bên Cát Văn Phong thở phào.

Tuyên Bình Hầu co rút tim, Ngũ hoàng tử lại muốn thế nào? “Cái này… Đương nhiên không phải.”

Tạ Ngạn Phỉ kinh ngạc: “Bổn vương còn tưởng rằng Hầu gia đột nhiên đẩy Cát Văn Phong từ vị trí Hình bộ Thượng thư xuống chứ? Nếu không, ngươi cũng không phải là Cát Văn Phong, ngươi nói bị che mắt là được à? Chứng cứ đâu? Không bằng không cớ, chết là nha hoàn của Đỗ Hương Ly, ra tay là ma ma của di nương của ngươi, Bổn vương hoàn toàn hoài nghi có phải Ngụy di nương cùng Đỗ Hương Ly cùng nhau làm hại Bổn vương không!”

Tuyên Bình Hầu bùng nổ: “Vương gia nói nhăng gì đó?!”

Tạ Ngạn Phỉ: “Hay là Hầu gia ngươi cùng Ngụy di nương, cộng thêm Đỗ Hương Ly, tổ hợp ba người ra trận làm hại Bổn vương?”

Tuyên Bình Hầu thiếu chút nữa phun một búng máu ra ngoài: “Ngươi, ngươi…”

Tạ Ngạn Phỉ nhún nhún vai: “Ngươi nhìn ngươi có phải bị Bổn vương đoán trúng chân tướng mà chột dạ không? Nếu không, ngươi cũng không phải là Cát Văn Phong, ngươi quyết định cái gì? Có hiềm nghi hay không là do ngươi quyết định sao? Vậy còn muốn Bổn vương giám sát làm gì? Còn cần Cát Văn Phong làm gì?”

Tuyên Bình Hầu giận đến mức thiếu chút nữa đứng không vững, nhưng ông ta có thể làm sao được? Đây là Ngũ hoàng tử, đánh không được chửi không được, còn phải tạo điều kiện!

Bây giờ ông ta bảo vệ Ngụy di nương, chờ lát nữa Ngũ hoàng tử sẽ đi cáo ngự trạng!

Tuyên Bình Hầu cắn răng, chỉ có thể cân nhắc, vỗ mu bàn tay Ngụy di nương một cái: “Ngươi lại đi theo phối hợp điều tra, bổn hầu tin tưởng, trong sạch tự mình biết.”

Ngụy di nương rũ mắt, che kín lãnh ý dưới mắt, vẫn ôn nhu cười một tiếng: “Thϊếp thân đã biết, vậy sẽ theo Cát đại nhân một chuyến.”

Cát Văn Phong mừng đến nỗi râu cũng vểnh cả lên, ai nha, lần đầu nhìn gương mặt này của Ngũ hoàng tử lại thấy hòa ái dễ gần như vậy.

Tạ Ngạn Phỉ nghe trong đầu vang lên câu [Giá trị hảo cảm -1, tổng giá trị hảo cảm là 0], mà trong lòng như có ngàn con ngựa lao nhanh.