Chương 23

Tạ Ngạn Phỉ thu vẻ mặt của Vu Dung Lang vào đáy mắt, khóe miệng cong cong, đây mới là bắt đầu thôi Vu nhị công tử.

Mọi người bị lời của Đoạn thị làm cho kinh sợ, “Cái gì? Ngươi là vị ngoại thất kia? Vậy trong này là ai? Người có một chân với Vu nhị công là ai?”

Đoạn thị cũng sửng sốt một chút, nhanh chóng trấn định nghĩ đối sách: “Đây là một bà con xa của ta, nàng có tư tình với Nhị công tử, là ta đồng ý, coi như là ngoại thất thông phòng của Nhị công tử. Chẳng lẽ thân cận với ngoại thất của mình cũng có tội sao? Các ngươi vô duyên vô cớ xông vào nhà dân, là muốn ta cáo quan sao?”

Mọi người vừa nghe cáo quan, trong lòng lộp bộp một chút, đều rối rít nhìn Tạ Ngạn Phỉ.

Hóa ra chỉ là ngoại thất thông phòng thôi, mặc dù cảm thấy kỳ quái, nhưng nếu đã một mực chắc chắn là ngoại thất, bọn họ đúng là không có biện pháp gì.

Vu Dung Lang và Ngụy di nương thở phào, coi như Đoạn thị thông minh lấp liếʍ cho qua.

Mặc dù còn chưa lấy vợ đã có ngoại thất không tốt cho thanh danh, nhưng cũng tốt hơn để Ngụy di nương bại lộ, đây chính là mật thám nằm vùng ở Tuyên Bình Hầu phủ mười mấy năm của Thiên Hạc Phái bọn họ, nếu mất đi, tổn thất rất lớn.

Tạ Ngạn Phỉ ngược lại không nghĩ tới Đoạn thị còn thật thông minh, nhưng như vậy là xong sao?

Hắn cảm khái một tiếng trong cái nhìn của mọi người: “Ồ, hóa ra là như vậy a, Nhị biểu huynh vừa nói hiểu lầm là thế này phải không? Ngươi không nói sớm, làm hại ta còn tưởng rằng… ngươi không biết xấu hổ như vậy chứ.”

Vu Dung Lang giận đến mức mặt biến thành màu đen, nhưng giờ phút quan trọng cũng không muốn gây thêm rắc rối, chỉ có thể ứng phó: “Là ta không nhắc tới, để cho Vương gia chê cười.”

“Ha ha không chê cười không chê cười, nhưng ngươi cũng thật là, quan hệ của chúng ta tốt như vậy, ngươi lại vẫn giấu giếm.” Tạ Ngạn Phỉ xích lại gần, vỗ vai gã một cái, làm bộ huynh đệ.

Vu Dung Lang thấy hắn không nhắc muốn gặp Ngụy di nương nữa thì nhịn xuống, muốn nhanh chóng đuổi người đi: “Ngày khác định sẽ dẫn nàng đi gặp các ngươi, vậy bây giờ… Vương gia có thể dẫn người đi không?”

“Được thôi.” Tạ Ngạn Phỉ thống khoái mở miệng, mọi người tiếc nuối nhìn kịch hay cứ như vậy mà kết thúc, nhưng cũng không dám nói gì khác.

Trong lòng Vu Dung Lang cũng hoàn toàn hạ xuống, gã không nhịn được quay đầu liếc nhìn Ngụy di nương sau màn giường, cũng chính là vào lúc này, Tạ Ngạn Phỉ nắm lấy cơ hội, đột nhiên hô to một tiếng: “Ối, sao Nhị biểu huynh lại bị thương? Thật là nhiều máu, trên người ngươi có nhiều máu quá!”

Hắn thừa dịp Vu Dung Lang chưa lấy lại tinh thần, ỷ vào sức lực lột cái áo còn chưa mặc tốt và áo khoác lỏng lẻo của Vu Dung Lang xuống.

Vu Dung Lang nào nghĩ đến Tạ Ngạn Phỉ có chiêu sau, sơ sẩy một cái, lúc lấy lại tinh thần đã bị Tạ Ngạn Phỉ lột áo khoác, còn bị đẩy lảo đảo một cái, cũng chính là trong nháy mắt này lộ ra toàn bộ sau lưng, vết đao chữ thập phía trên còn rỉ ra máu.

Vu Dung Lang lấy lại tinh thần, chợt đẩy Tạ Ngạn Phỉ, vội vàng kéo áo khoác lên lần nữa: “Ngươi làm gì vậy?!”

Tạ Ngạn Phỉ và mọi người đều bối rối, Nhị công tử đang êm đẹp làm sao lại bị thương? Chẳng lẽ còn rất biết cách chơi, thú vui khác người?

Bọn họ cũng không liên tưởng đến Vu Dung Lang và hái hoa tặc, dẫu sao một quý công tử thân phận tôn quý, muốn nữ nhân gì mà không có, sao phải làm loại chuyện bẩn thỉu kia.

Còn tưởng rằng Vu Dung Lang có thú vui tương đối đặc biệt.

Tạ Ngạn Phỉ bị đẩy lảo đảo một cái, cũng cố làm vẻ tức giận: “Ngươi làm gì thế? Bổn vương còn không phải là quan tâm ngươi sao? Ngươi bị thương tại sao không nói? Ngươi nhìn vết thương kia một chút, máu đầm đìa, quá dọa người! Còn là vết thập nữa, sao ngươi lại bị thương sau lưng, nếu không phải biết con người của ngươi, bổn vương còn tưởng rằng ngươi chính là hái hoa tặc mà Cát Văn Phong đang tìm đấy!”

Hắn cố ý dùng sự không tin để nhắc nhở mọi người.

Vu Dung Lang nghe được ba chữ “hái hoa tặc” thì biến sắc mặt.

Mọi người cũng đang nghĩ vết thương kia quá kinh khủng, còn chảy máu nữa, quá đáng sợ, vốn không suy nghĩ nhiều, nhưng phản ứng này của Vu Dung Lang quá quỷ dị, bọn họ khó hiểu, trong lòng lộp bộp một chút, chẳng biết tại sao… dáng vẻ kia của Vu Nhị công tử… sao lại giống như đang chột dạ?

Mọi người vốn đang cười khan dần dần nghiêm trọng hẳn đi, một quý công tử đi đâu mà bị thương nặng như vậy?

Vu Dung Lang vừa rồi là quá kinh ngạc, sau đó kịp phản ứng, vội vàng “nổi giận”: “Ngươi nói nhăng gì đó? Vương gia, cơm có thể ăn lung tung nhưng lời không thể nói bậy bạ! Ta là người như vậy sao?”

Tạ Ngạn Phỉ hừ một tiếng: “Ai biết đâu, nói không chừng biết người biết mặt nhưng không biết lòng. Nhắc tới, hình như Cát Văn Phong vẫn luôn tìm người tìm sau lưng có chữ thập, thà tin có còn hơn không tin, hơn nữa, ngươi để ngoại thất của mình trong phủ người ta, ngươi không có tiền bạc tặng đưa phủ đệ hay sao? Hay là… thật ra thì ngươi chính là hái hoa tặc, trong này là vị tiểu cô nương bị ngươi bắt tới?!” Tạ Ngạn Phỉ càng nói càng như thật, “Trời ạ, chúng ta không phải vừa vặn gặp hiện trường người bị hại chứ? Không được, tất cả mọi người phải nhìn rõ ràng trong này rốt cuộc ai, nhỡ may là người bị hại không có chỗ cầu cứu thì làm thế nào?”

Mọi người nghĩ trong đầu: Sao Nhị công tử có thể là hái hoa tặc? Nói là vụиɠ ŧяộʍ hay nuôi ngoại thất đã đủ để cho bọn họ kinh ngạc rồi.

Đây có phải là bịa chuyện không vậy?

Nhưng đây là Vương gia, bọn họ có thể chối sao, chỉ có thể hùa theo: “Đúng đúng, đúng đúng đúng Vương gia nói gì cũng đúng.”

Ngươi là gia, ngươi nói cái gì thì chính là cái đó.

Sắc mặt Vu Dung Lang tái xanh: “Húc, vương!”

Tạ Ngạn Phỉ nhìn gã cắn răng nghiến lợi, biết gã thật sự tức giận, cũng rất tủi thân: “Ngươi gầm cái gì? Bổn vương cũng là vì ngươi thôi, nhiều người đều thấy được như vậy, ngươi có chứng minh ngươi không phải đâu, nếu không truyền đi cũng không tốt với danh tiếng của ngươi. Dù sao chúng ta cũng là thân thích, ta cũng có muốn ngươi chịu oan đâu? Nếu là ngoại thất của ngươi, sau này cũng phải cần phải gặp người, ngươi để cho nàng ta mặc xong đi ra gặp chúng ta, chỉ cần lộ mặt là được, chúng ta cũng sẽ chứng minh trong sạch cho ngươi. Ngươi giấu giếm như vậy, ngược lại khiến cho người hoài nghi, ta đây cũng là vì ngươi thôi!” Ngươi còn chưa nhảy vào hố chết đâu!

Vu Dung Lang thiếu chút nữa phun một búng máu ra ngoài: “Không, cần!” Hắn nhanh chóng cút đi đã là nhân từ lớn nhất với gã rồi.

Gã biết lúc này chắc chắn không thể để cho Ngụy di nương bại lộ, nếu Ngụy di nương bại lộ, hình tượng của gã sẽ hoàn toàn sụp đổ, hôm nay người khác không tin, sau này gã còn có thể trở lại, chỉ khi nào dính vào Ngụy di nương, gã…

Vu Dung Lang cực hận Tạ Ngạn Phỉ, tại sao mỗi lần gặp phải hắn đều không có chuyện tốt!

Tạ Ngạn Phỉ tủi thân: “Ngươi nhìn ngươi một chút xem, bổn vương có lòng tốt mà, thật là chó cắn Lã Động Tân, không biết tâm người tốt. Hay là ngươi chột dạ? Đây không phải ngoại thất của ngươi đúng không? Có phải ngươi giấu nam nhân không?”

Vu Dung Lang giận đến mức muốn cắn chết hắn: “Không phải không phải không phải!”

“Vậy sao ngươi không để cho ta nhìn!” Tạ Ngạn Phỉ càn quấy kéo dài thời gian, sợ là lúc này Ảnh Thanh đã cho người đi tìm Cát Văn Phong rồi, Cát Văn Phong kia cũng mặc kệ ngươi là ai, chỉ cần có hiềm nghi, chắc chắn sẽ làm như không biết.

Quả nhiên, ngay lúc hai người cãi vã, Cát Văn Phong vừa nghe có người sau lưng có vết đao chữ thập, trực tiếp cưỡi ngựa chạy như bay tới, kết quả đến gần liền thấy Tạ Ngạn Phỉ… cùng Vu Dung Lang.

Cát Văn Phong: “???” Đừng nói cho hắn ta người sau lưng có vết đao chữ thập chính là hai vị này nhé.

Cơ thể kia của Ngũ hoàng tử… Hắn bay được sao?

Còn về Vu nhị công tử, gã càng không thể nào đâu.

Tạ Ngạn Phỉ thấy Cát Văn Phong thì ánh mắt sáng lên, ngoắc ngoắc tay: “Cát đại nhân ngươi tới rồi, sao lại đúng dịp như vậy? Tới tới tới, ngươi cũng khuyên Nhị biểu huynh đi, bổn vương có ý tốt muốn chứng minh trong sạch cho gã ở đây, gã lại không muốn cho người bên trong này lộ mặt, nhỡ may sau này người khác hiểu lầm, không phải là ảnh hưởng danh tiếng sao?”

Cát Văn Phong ngơ ngác: Cái gì trong sạch?

Vu Dung Lang thấy Cát Văn Phong thì tâm đã lạnh một nửa, Tạ Ngạn Phỉ là cố ý, cố ý!

Làm sao lại đúng dịp như vậy?

Tạ Ngạn Phỉ vô tội nhìn gã, “Ngươi nhìn một chút ngươi nhìn một chút đi, Nhị biểu huynh lại trừng bổn vương rồi! Bổn vương cũng là vì ngươi thôi, nếu ngươi không muốn để cho người khác biết, vậy ngươi để cho nữ tử kia ăn mặc cẩn thận, cho Cát đại nhân nhìn một chút không được sao? Chỉ cần không phải là tiểu cô nương bị hại là được. Ngươi tốt ta tốt mọi người đều tốt.”

Vu Dung Lang: Ta chả tốt tí nào!

Vụиɠ ŧяộʍ với ngoại thất có chồng là có tội, để cho lão thất phu Cát Văn Phong này thấy được, hắn ta sẽ trực tiếp nghi ngờ gã!

Nhưng tình hình hôm nay căn bản là không có cách nào, Vu Dung Lang hy vọng Hề Văn Ký sẽ nhận được tin tức chạy tới dẫn Cát Văn Phong đi, đáng tiếc gã phải thất vọng rồi, Cát Văn Phong vốn không hề nghi ngờ Vu Dung Lang, nhưng lúc này nhìn gã dông dài như vậy, cau mày, tuyệt đối không buông tha một người khả nghi nào, hắn ta trực tiếp vượt qua Vu Dung Lang, nhìn về phía người sau màn giường: “Vị cô nương này, nếu ngươi không muốn để bổn quan thấy, bổn quan hỏi ngươi mấy câu, ngươi trả lời, đợi bổn quan chắc chắn ngươi không phải là bị người hại, là ngoại thất tự nguyện, bổn quan cũng có thể để ngươi đi.”

Tạ Ngạn Phỉ bình tĩnh nhìn một màn này, đều đã như vậy rồi, còn không đáp lời sẽ không ổn đâu nhở?

Vu Dung Lang miễn cưỡng thở phào, chỉ có thể hy vọng Cát Văn Phong không nghe ra tiếng của Ngụy di nương.

Ngụy di nương biết đây là cơ hội cuối cùng, nàng ta cố ép giọng thật thấp, yếu đuối giống như bị hù dọa: “Đại nhân cứ hỏi, thϊếp là tự nguyện… làm ngoại thất, cũng không phải là người bị hại gì.”

Cát Văn Phong vốn không để ở trong lòng, nhưng khi giọng nói cố ý đè thấp của nữ tử kia truyền tới, hắn ta cứ thế phân biệt ra sự quen thuộc từ trong giọng nói này, gần đây hắn ta đều ở Tuyên Bình Hầu phủ tra án, trước đó Ngụy di nương lại là chủ tử của Cổ má má, hắn ta cố ý tìm hiểu qua, thanh âm này vừa ra… sắc mặt hắn ta đại biến.

Lỗ tai Cát Văn Phong rất thính, mặc dù nữ tử này cố ý đổi giọng, nhưng có vài người lên tiếng dài ngắn cùng với khí tức đều không giống nhau, huống chi, âm sắc của Ngụy di nương còn rất dễ nhận ra.

Chẳng lẽ… người gọi là “ngoại thất” trong này, đối tượng Nhị công tử vụиɠ ŧяộʍ lại là Ngụy di nương?

Một nam nhân vụиɠ ŧяộʍ với nữ nhân đã có chồng, phẩm chất vốn đã có tì vết rồi, cộng thêm vết đao chữ thập, mặt mũi Cát Văn Phong nghiêm trọng, hắn ta đột nhiên nghiêng đầu nhìn về phía Vu Dung Lang: “Nhị công tử, ngươi chắc chắn trong này đúng là “ngoại thất” của ngươi?”

Vu Dung Lang lộp bộp trong lòng một chút, không đâu không đâu, gã vừa nghe được Ngụy di nương sửa lại giọng, Cát đại nhân sẽ không nghe được.

Gã quyết định, gật đầu: “Dĩ nhiên, sao thế Cát đại nhân? Có vấn đề gì sao?”

Cát Văn Phong nhìn gã chằm chằm: “Nhị công tử có tiện cho bổn quan nhìn sau lưng ngươi một chút không?”

Vu Dung Lang không dám chần chờ, sợ bị Cát Văn Phong nhìn ra mình chột dạ, gã cởϊ áσ khoác, lộ một cái lại nhanh chóng mặc vào: “Đây là trước kia luyện võ cùng Tứ đệ, trong lúc vô tình bị thương.”

“Vậy sao? Tứ công tử đúng là ra tay ác độc.” Cát Văn Phong cười lạnh một tiếng, đột nhiên không nhìn Vu Dung Lang nữa, nói với nha dịch hắn ta dẫn đến ở bên ngoài: “Đi Tuyên Bình Hầu phủ một chuyến, mời Tuyên Bình Hầu tới đây.” Nếu như bên trong không phải Ngụy di nương, cùng lắm chính là Tuyên Bình Hầu đi thêm một chuyến, bây giờ Trịnh thượng thư chết ở Tuyên Bình Hầu phủ, Tuyên Bình Hầu không dám không phối hợp hắn ta tra án; nếu như bên trong thật sự là Ngụy di nương… sợ rằng không chừng Vu nhị công tử chính là tặc tử mà hắn ta vẫn muốn tìm!”