Chương 26

Có bách tính ăn dưa đầu óc chuyển rất nhanh bắt đầu gỡ rối chuyện đã xảy ra, Vu nhị công tử cùng di nương Tuyên Bình Hầu vụиɠ ŧяộʍ bị phát hiện, kết quả Vu nhị công tử không muốn để cho mọi người biết gã không biết xấu hổ, cho nên lừa Húc vương đây là ngoại thất của gã, Húc vương vô tình kéo phải áo khoác của Vu nhị công tử, phát hiện vết đao chữ thập giống hái hoa tặc.

Húc vương vì giúp biểu huynh là Vu nhị công tử thoát khỏi hiềm nghi, nhanh chóng mời Cát đại nhân tới.

Cát đại nhân đến hẳn là nhìn ra người sau màn giường là Ngụy di nương, nhưng không xác định lắm, cho nên mời Tuyên Bình Hầu tới xác nhận!

Kết quả!

Sau khi Tuyên Bình Hầu đến, mặc dù phát hiện ra gian tình nhưng vì mặt mũi của mình nên giấu giếm cho cẩu nam nữ kia!

Trời ạ, Tuyên Bình Hầu đúng là độ lượng, nhưng kết quả thiên tính vạn toán, không ngờ con gái của Ngụy di nương cũng tới, còn trực tiếp vạch trần tất cả!

Oa! Ánh mắt mọi người nữa nhìn Đỗ Hương Ly cực kì phức tạp, chẳng lẽ chính là… đại nghĩa diệt thân trong truyền thuyết?!

Cả người Đỗ Hương Ly run rẩy, nàng ta theo ánh mắt khẩn trương của Ngụy di nương nhìn về một góc, quả nhiên thấy nơi đó có hai người, chính là Tuyên Bình Hầu sa sầm mặt cùng với Cát đại nhân mặt đầy phức tạp vuốt râu.

Thân thể nàng ta loạng choạng, lại nhìn thấy ánh mắt chán ghét và thù hận của Vu Dung Lang, đầu óc nàng ta ong ong, mẹ nàng ta… có một chân với người nàng ta thích?

Loại đả kích này xen lẫn đủ tâm trạng cùng nhau xông tới, khiến nàng ta không nhịn được ngất xỉu.

Tạ Ngạn Phỉ vẫn luôn chú ý đến tình huống của đám người Đỗ Hương Ly, nhìn Đỗ Hương Ly hôn mê một cái, xem náo nhiệt không chê chuyện lớn mà gào lên: “Hầu gia Hầu gia, thứ nữ của ngươi hôn mê rồi! Nhanh lên, thân thể di nương nhà ngươi yếu ớt, sợ là không tiếp nhận nổi đâu!”

Trước mắt Tuyên Bình Hầu đen sì: “Ngươi, câm, miệng!” Húc vương này là có thù oán với ông ta sao, chỉ sợ người khác không nhớ được đây là di nương của ông ta có phải hay không?

Tạ Ngạn Phỉ tủi thân nhìn ông ta: “Bổn vương cũng là vì ngươi thôi.”

Tuyên Bình Hầu phát điên, thể diện của ông ta đã bị xé xuống đất dẫm đạp vô số lần rồi, đợi đám người kia này tản ra, không đến một giờ, ông ta sẽ trở thành đề tài nóng nhất trong kinh, dĩ nhiên, sẽ còn dính cùng một chỗ với di nương của ông ta vụиɠ ŧяộʍ với Vu nhị công tử.

Sắc mặt Vu Dung Lang cũng không dễ nhìn, gã âm trầm nhìn chằm chằm Đỗ Hương Ly hôn mê bất tỉnh trên đất, gã cũng muốn ngất, nhưng gã lại không thể.

Chuyện của Ngụy di nương bị bại lộ, gã phải nghĩ biện pháp lừa được chuyện hái hoa tặc đi, nếu không nếu không… nếu gã bị phát hiện là hái hoa tặc thật, gã ta hoàn toàn xong rồi!

Tại sao gần đây mọi chuyện lại không suôn sẻ như thế? Tại sao!

Người vui nhất ở đây trừ Tạ Ngạn Phỉ thì chắc hẳn là Cát Văn Phong, hắn ta vốn tìm Tuyên Bình Hầu tới xác nhận “ngoại thất” này rốt cuộc có phải Ngụy di nương hay không, ai lại ngờ con rùa già Tuyên Bình Hầu lại có thể nhịn như vậy, còn kéo hắn ta ra uy hϊếp và khuyên giải, bắt hắn ta phải giấu chuyện này xuống.

Đương nhiên là gã không muốn, xác nhận “ngoại thất” này chính là Ngụy di nương, vậy nhân phẩm của Vu nhị công tử đã có vấn đề, cũng khẳng định không phải theo như lời đồn đãi, tám chín phần mười gã có thể là hái hoa tặc.

Nhưng nếu Ngụy di nương không phải “ngoại thất”, vậy hắn ta cũng không có lý do gì trực tiếp bắt Vu nhị công tử về cả, cho dù trở về bẩm báo Hoàng thượng lấy được lệnh tạm thời bắt Vu nhị dẫn đi thẩm vấn, nhỡ may trong khoảng thời gian này Vu nhị chạy mất, chờ vết thương sau lưng khỏi hẳn, không còn chứng cứ, không nhất định sẽ có nhân chứng, đến lúc đó hắn ta đi đâu mà nói phải trái đây?

Nhưng bây giờ không giống nhau, Tứ tiểu thư Đỗ gia này lại chạy tới, còn chẳng ngó ngàng gì mà kéo màn giường xuống.

Hắn ta vừa không bị tố cáo là thất trách, cũng có thể dùng lý do dan díu với nữ nhân có chồng bắt Vu nhị công tử lại, nghĩ cách điều tra việc những cô nương kia xảy ra chuyện không có nhân chứng và chứng cớ, trực tiếp bắt người đi.

Cát Văn Phong tiếc nuối giơ tay lên: “Người đâu, còn không mau đi tìm đại phu nhìn một chút cho Đỗ cô nương?”

Nha dịch hôm nay xem cuộc vui cũng sửng sốt một chút, nghe vậy thì vội vàng vâng dạ đi tìm đại phu ngay.

Lúc này Cát Văn Phong mới đi tới trước mặt Vu Dung Lang, “Vu nhị công tử, Bổn quan hỏi ngươi một lần nữa, rốt cuộc đây có phải ngoại thất của ngươi hay không?”

Vu Dung Lang u ám rũ mắt nhìn dưới đất: “…Không phải.” Đầu óc lại nhanh chóng xoay chuyển, phải làm thế nào để chuyện này qua đi, gã phải thế nào để tránh được, gã không thể bị bắt vào Hình bộ.

Cát Văn Phong: “Vậy ngươi có biết nàng là Ngụy di nương?”

Vu Dung Lang rũ mắt, đột nhiên lên tiếng chối: “Ta không biết. Nàng nói cho ta nàng chỉ là một quả phụ, ta thương tiếc nàng, muốn lấy nàng làm thϊếp thất.” Nếu chuyện bị bại lộ, chắc chắn Ngụy di nương sẽ không thể trở mình, thay vì hy sinh hai người, không bằng hoàn toàn hy sinh Ngụy di nương để bảo vệ gã, chỉ cần gã không biết chuyện, gã không cần nhận tội danh thông đồng với nữ nhân có chồng nữa.”

Sắc mặt Ngụy di nương tái nhợt nhìn sang, nhưng cũng hiểu ý của gã trong nháy mắt.

Nàng ta nhắm hai mắt, lại thừa nhận lời của Vu Dung Lang, khàn giọng nói: “Cát đại nhân, tất cả đều là thϊếp sai, Nhị công tử không biết, là thϊếp lừa gã, gã không biết cái gì hết.”

Lời của nàng ta để cho mọi người ở chỗ này đều sửng sốt một chút, đại khái không nghĩ tới Ngụy di nương sẽ nói như vậy, vậy mà sẽ nhận hết lỗi về mình, Tuyên Bình Hầu vốn biết Ngụy di nương vụиɠ ŧяộʍ đã tức giận lắm rồi, lúc này nghe nàng ta không biết liêm sỉ giấu giếm cho gian phu, cũng không nhịn được nữa, hét lớn một tiếng, đấm một phát vào tường, máu tươi bắn tung tóe cả lên mặt ông ta, nhìn vừa dã man vừa tàn bạo.

Ngụy di nương sợ hết hồn, rất sợ Tuyên Bình Hầu sẽ nện một quyền này lên trên người nàng ta, nàng ta rũ mắt, lúc không mở miệng còn cảm thấy rất khó khăn, nhưng bây giờ… Chỉ cần có thể giữ được A Lang, nàng ta như thế nào cũng không có vấn đề. Nếu không, coi như trở về Thiên Hạc Phái, nàng ta cũng không sống được.

Ngụy di nương: “Hầu gia, là thϊếp có lỗi với ngươi, nhưng thϊếp… thϊếp chỉ là yêu sai người…”

Tuyên Bình Hầu trực tiếp gầm thét phóng tới chỗ Vu Dung Lang, nếu đã xé rách, ông ta cũng không cần phải đè nén thêm lửa giận của mình.

Vu Dung Lang nào để mình chịu thua thiệt, gã lập tức tránh ra.

Mọi người nhìn một màn này, suy nghĩ Tuyên Bình Hầu coi như có chút chính trực, nhưng lời của Ngụy di nương này là thật hay giả, Vu nhị công tử thật sự không biết sao?

Nếu quả thật là bị gạt cũng có thể, dẫu sao Ngụy di nương có vẻ trẻ tuổi, cũng có thể che mắt Vu nhị công tử được.

Dẫu sao Vu nhị công tử có thân phận như vậy, muốn kiểu nữ nhân gì mà không có chứ.

Tạ Ngạn Phỉ nghe mọi người nghị luận, khóe miệng co rút, Vu Dung Lang đúng là hèn hạ vô sỉ, lúc này còn không chịu thừa nhận, nhưng hắn sẽ để cho gã thoát được như vậy sao? Mơ đẹp!

Tạ Ngạn Phỉ muốn vạch trần Vu Dung Lang, một mặt là bởi vì gã gieo họa cho những cô nương vô tội; mặt khác, đương nhiên cũng là bởi vì lúc trước hắn thay đổi cốt truyện vẫn chưa thể phá hủy được hôn sự của nữ chính Đỗ Hương Vũ và Vu Dung Lang, hắn sợ Đỗ Hương Vũ sẽ còn phải gả cho Vu Dung Lang, đương nhiên muốn phá hỏng.

Lúc này sự chú ý của tất cả mọi người đều ở trên người Ngụy di nương và Vu Dung Lang, còn có Tuyên Bình Hầu, chắc là đã quên nhân vật chính Đỗ Hương Vũ này rồi nhỉ?

Tạ Ngạn Phỉ vô tội mở miệng lúc Vu Dung Lang và Tuyên Bình Hầu đánh nhau: “Hầu gia à, ngươi còn đánh nhau sao? Ngươi vẫn nên suy nghĩ xem lúc về nói thế nào với Đỗ tam tiểu thư đi? Di nương của ngươi có một chân với cô gia tương lai của ngươi, nếu truyền ra ngoài thì là chuyện gì chứ? Còn định gì gì nữa không? Ôi chao, loạn quá đi mất! May mà còn chưa thành hôn, nếu không, không phải bối phận rối loạn còn mất mặt hơn sao?”

Lời của Tạ Ngạn Phỉ khiến Cát Văn Phong đang mặt mày ủ dột khi nghe được Ngụy di nương nhận hết tất cả, liền sáng mắt lên: “Đúng vậy, suýt nữa thì quên mất, Vu nhị công tử là cô gia tương lai của Hầu gia ngươi, lúc đính hôn, Hầu phu nhân bởi vì cơ thể khó chịu mà giao hết việc cho Ngụy di nương và lão phu nhân, hôn sự này vẫn phải qua tay của hai người. Vu nhị công tử ngươi nói ngươi không biết Ngụy di nương, bị nàng ta lừa dối, ngươi lừa quỷ sao? Có phải lúc đó ngươi đã quen biết thông đồng với Ngụy di nương hay không? Đúng là quá không biết xấu hổ, ngươi không có ý với Tam cô nương Đỗ gia thì đừng đồng ý hôn sự chứ. Bây giờ ngươi bảo Tam cô nương phải làm người thế nào?!”

Hai người này khiến Tuyên Bình Hầu tỉnh hồn lại trong nháy mắt, rống to xông tới đánh đấm Vu Dung Lang.

Vu Dung Lang không dám để lộ thân thủ của mình cực tốt, cộng thêm mất máu quá nhiều, cứ thế không địch lại, bị Tuyên Bình Hầu âm trầm đánh mấy cái, bởi vì Tuyên Bình Hầu dùng sức lớn, còn xé rách áo khoác của gã, lộ ra vết thương sau lưng, đi đôi với một tiếng của Tuyên Bình Hầu: “Từ hôn! Phải từ hôn! Ngươi là đồ cầm thú mặt người dạ thú!”

Mà Cát Văn Phong cũng tùy tiện nói: “Nhắc tới mặt người dạ thú, Vu nhị công tử vẫn nên đi một chuyên với bổn quan thôi, trước tiên giải thích chuyện ngươi vụиɠ ŧяộʍ với nữ nhân có chồng, sau đó nói xem tại sao vết thương sau lưng ngươi lại giống hái hoa tặc như vậy?”

Tạ Ngạn Phỉ là không định để ý tới tình hình loạn xạ sau đó, tin tưởng Cát Văn Phong có thể thu xếp thỏa đáng.

Hắn còn cần giấu công trạng của mình đi.

Kết quả, ngay lúc Tuyên Bình Hầu đánh mắng một tiếng “từ hôn” xong, lúc này trong đầu truyền tới một âm thanh.

[Kiểm tra được kí chủ thay đổi bốn cốt truyện nhỏ, giá trị hảo cảm -5, tổng giá trị hảo cảm là -2. Tổng giá trị hảo cảm âm, vạch đen xuất hiện lần nữa, kí chủ cần gia tăng giá trị hảo cảm để tiêu trừ vạch đen trong vòng ba ngày, nếu không, mở ra trừng phạt cấp hai: Đi đứng không tốt.]

Tạ Ngạn Phỉ ngơ ngác, bốn cốt truyện nhỏ? Hắn sửa lại nhiều như vậy lúc nào?

Không phải chỉ có một Vu Dung Lang, một Ngụy di nương, một Đỗ Hương Vũ sao? Đỗ Hương Ly thì có gì mà thay đổi?

Chẳng lẽ Đoạn thị trong phủ ngoại thất này cũng bị tính?

Nhưng cứ cho là vậy đi, bốn cốt truyện nhỏ tại sao lại trừ 5 điểm giá trị hảo cảm của hắn? Hắn gia tăng giá trị hảo cảm dễ dàng sao?

Trong đầu vang lên tiếng nhắc nhở lần nữa.

[Nữ chính khá đặc biệt, giá trị hảo cảm gia tăng gấp đôi, thay đổi cốt truyện của nữ chính cũng bị giảm giá trị hảo cảm gấp đôi.]

Tạ Ngạn Phỉ há miệng: “…” Được rồi, mày nói cái gì thì chính là cái đó.

Đi đứng không tốt thì đi đứng không tốt, không phải chỉ là đi đứng không tốt sao? Làm sao chứ?

Tạ Ngạn Phỉ âm trầm đi ra ngoài, chỉ là dư quang liếc thấy Ảnh Thanh trong đám người, nghĩ đến khuôn mặt tuấn tú đến mức người và thần đều phải phẫn nộ của Bùi Hoằng, lại nghĩ tới mình không chỉ trúng độc béo phì, còn xấu xí, lại thêm chân cẳng không tốt, má nó… sau này còn cưới Vương phi kiểu gì?

Vì vậy, hắn đột nhiên toét miệng, vẻ mặt đổi một cái, híp mắt cười lên với Ảnh Thanh.

Ảnh Thanh bị hắn cười đến run lập cập: Hắn ta, sao hắn ta cứ cảm thấy Vương gia cười như vậy lại khiến người ta phải sợ hãi chứ? Đây là ảo giác sao?

Nhưng tâm tình của Tạ Ngạn Phỉ lại cực tốt: Lần này hắn bị dọa sợ mà, phải đến ở chỗ khác ba ngày để được an ủi, vậy thì… Trấn Quốc Công phủ cũng tốt lắm, thuận tiện ôm đùi Bùi thế tử, à không đúng, hắn đường đường là Ngũ hoàng tử, có thể đi ôm đùi sao? Dĩ nhiên là… xây dựng tình hữu nghị, khà khà.

Ảnh Thanh lơ đãng nhìn thấy nụ cười này của Tạ Ngạn Phỉ, càng thấy lạnh hơn: Sao hắn ta lại có dự cảm không tốt chứ?