Chương 3

Chắc mọi người không nghĩ tới Bùi thế tử sẽ mở miệng, đều sửng sốt một chút, dẫu sao từ ba năm trước khi vị Thế tử này ngã ngựa mắt mù liền ẩn cư phía sau, gần như không hề lộ mặt.

Từ thiên chi kiêu tử đến minh châu phủ bụi trần, cũng chỉ là trong lúc sớm chiều.

Lúc này nghe Bùi thế tử chủ động mở miệng thì rất kinh ngạc.

Tuyên Bình Hầu ngây ra: “Thế chất ngươi…”

Bùi thế tử vẫn nở nụ cười ôn nhu: “Mấy năm này bệnh lâu, cũng có bản lĩnh tự chữa. Tuy không hiểu chữa bệnh cứu người, nhưng cũng có thể chẩn mạch.”

Y đã nói như vậy, Tuyên Bình Hầu đương nhiên sẽ không thể không nể mặt: “Vậy làm phiền thế chất rồi.”

Bùi thế tử gật đầu, đi tới chỗ Tạ Ngạn Phỉ.

Tạ Ngạn Phỉ nghe được thanh âm nhìn sang, cũng không nhịn được sáng mắt lên: Cuối cùng cũng có một người thuận mắt.

Hắn là nhan khống, cộng thêm dung mạo bản thân tốt, ánh mắt cao, nhưng cũng bị gương mặt này làm cho kinh diễm, tò mò người này là ai.

Tuyên Bình Hầu khách khí với y như vậy, địa vị hẳn không thấp.

Sự chú ý ban đầu của Tạ Ngạn Phỉ đều ở gương mặt hắn coi trọng, chờ y đi tới, đến gần đó ba bước lại dừng lại.

Hắn kỳ quái chờ.

Gã sai vặt sau lưng ôn tồn nhắc nhở, cũng không tới gần, giống như là thói quen vậy: “Húc Vương cách Thế tử ba bước, phía dưới bên trái. Cổ tay ở bên người, ở vị trí ngay phía dưới bên trái một tấc cách tay trái của Thế tử ba bước.”

Gã sai vặt nói xong, y đi về phía trước ba bước, vén vạt áo, khom gối ngồi xuống, ngón tay lạnh như băng đặt lên cổ tay Tạ Ngạn Phỉ.

Mọi người bị một màn này làm cho kinh ngạc.

Mới vừa nhìn Bùi thế tử đi bộ bình thường còn tưởng rằng có phải đôi mắt đã khá hơn một chút hay không, hóa ra là nghe gã sai vặt chỉ đường.

Tạ Ngạn Phỉ lại ngây người, Thế tử? Mắt mù?

Hình như nước Đại Tạ có một vị Thế tử gia mắt mù.

Đó không phải là… nhân vật phản diện trâu bò hò hét sau này sao? Bạo quân gϊếŧ người không nháy mắt?

Cơ thể toàn thịt của Tạ Ngạn Phỉ cứng đờ, không nhúc nhích: Không chọc nổi không chọc nổi.

Lúc hắn sợ run thì Bùi thế tử đã thu tay về.

“Hiền chất, như thế nào?” Cách gọi của Tuyên Bình Hầu có thay đổi, nhìn người tuổi trẻ ổn định như thường, trong lòng có tính toán, thái độ chân thành không ít.

Bùi thế tử đứng dậy, “Húc vương gia đúng là trúng độc. Trúng kí©ɧ ŧìиɧ tán, đã được một canh giờ, hẳn là trong lúc tiệc rượu.”

Mọi người choáng váng: Ngũ hoàng tử thật sự bị hạ độc?

Ai có thể lớn gan hạ độc Ngũ hoàng tử như thế? Có mưu đồ gì?

Vừa rồi Tạ Ngạn Phỉ chẳng qua là kinh hãi một chút, giờ phút này nhìn thiếu niên lang dịu dàng như ngọc ngược lại là bình tĩnh, cho dù hung ác tàn nhẫn cũng là sau này, bây giờ vẫn là chỉ con cừu nhỏ dịu dàng thôi.

Hắn khôi phục ổn định, sâu xa nhìn Tuyên Bình Hầu: “Hầu gia, Bổn vương hảo tâm hảo ý chúc thọ cho Hầu lão phu nhân, kết quả lại bị hạ độc, bị hãm hại. Thúc giục, tình dược? Cái này có tác dụng gì ngươi cũng đừng nói là không hiểu, đang êm đẹp ai hạ cho Bổn vương cái này? Sợ không phải nhằm vào Bổn vương, mà là muốn mượn Bổn vương hủy hoại quý nữ trong phủ ngươi hoặc người đến chúc thọ đi.”

Lời của Tạ Ngạn Phỉ để cho tất cả mọi người chấn động một cái: Đúng vậy, ai sẽ bỏ thuốc cho Ngũ hoàng tử xấu xí như vậy chứ?

Nghĩ lại Ngũ hoàng tử nói đúng, nếu thành công, đó không phải là kết hôn, đó là ép cô nương kia đi chết mà.

Dẫu sao… Ai lại muốn sau này ngày nào cũng phải thấy khuôn mặt thế kia?

Suy nghĩ một chút là biết sống không bằng chết.

Trong phủ, đại thần có quý nữ đi theo cũng trầm sắc mặt xuống: “Hầu gia, chuyện này phải nghiêm tra!”

Tạ Ngạn Phỉ cố ý kéo nhà khác xuống nước để cho bọn họ coi trọng, đạt được hiệu quả, liếc nhìn Đỗ Hương Ly sắc mặt tái nhợt đang quỳ, chỉ tay một cái: “Bổn vương hoàn toàn hoài nghi là tiểu cô nương này hãm hại Bổn vương!”

“Ta không có!” Đỗ Hương Ly thất thanh chối!

“Ngươi có! Nếu không tại sao ngươi vừa lên tiếng liền nói lúc ấy dưới người Bổn vương là Tam cô nương? Người khác đều không nhìn thấy, tại sao ngươi lại nhìn thấy? Ngươi chớ nói lo lắng gì đó với Bổn vương. Ngươi lo lắng sẽ vào lúc không tìm thấy tỷ ngươi mà kêu lên như vậy? Bổn vương khi dễ người? Coi như Bổn vương khi dễ, ngươi là người nhà, chẳng lẽ không nên giấu giếm cùng với Tuyên Bình Hầu sao? Có thể Tuyên Bình Hầu cũng định che giấu, ngươi lại kêu lên vào lúc không biết là ai. Ý đồ đáng chết nha, ngươi đây là có lòng muốn hủy hoại Tam tỷ ngươi đúng không? Liên quan đến Bổn vương, danh tiếng có thể không tốt lắm nhỉ? Huống chi, Tam tỷ ngươi còn có vị hôn phu kìa.” Tạ Ngạn Phỉ lành lạnh nhìn Đỗ Hương Ly, ánh mắt lạnh như băng.

Đỗ Hương Ly khắc chế cơ thể run rẩy, “Không, ta không phải…”

Trong lòng ảo não không thôi, chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao Ngũ hoàng tử giống như là cái gì cũng biết vậy?

“Tứ muội, Vương gia nói là thật?” Đột nhiên, một âm thanh thất hồn lạc phách truyền tới.

Mọi người quay đầu nhìn lại, nhìn thấy một khuôn mặt lê hoa đái vũ, chính là Tam cô nương Đỗ Hương Vũ của Tuyên Bình Hầu phủ.

Đỗ Hương Vũ tỉnh lại ở sau núi giả phát hiện mình không sao cả, thiếu chút nữa sợ đến phát khóc, sửa sang lại rồi vội vàng đi về phía trước tìm Tứ muội.

Kết quả đến đây lại phát hiện một vòng người đang tụ tập.

Nàng không đi vào, chỉ đứng nghe một lát.

Nhưng vừa nghe xong thì lạnh cả người, nhất là lời vừa rồi của Ngũ hoàng tử, liên tưởng đến trước đó Diệu Linh dẫn nàng rời đi, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, “Tứ muội, Vương gia nói là thật?!”

Nàng lại lặp lại một lần, đầu óc rối bời, “Tại sao ta lại mất tích không thấy? Không phải ngươi bảo nha hoàn Diệu Linh của ngươi đi tìm ta trong bữa tiệc, nói ngươi bị người khi dễ khóc muốn nhảy hồ, ta mới vội vã đi theo Diệu Linh rời chỗ sao? Làm sao đến trong miệng ngươi lại là ta mất tích? Ngươi cho là… là ta?”

Mặt Đỗ Hương Ly trắng hơn, lên tiếng chối: “Ta, ta không biết… Ta không biết Diệu Linh gì cả, cũng không đi gọi ngươi.”

Nàng nhanh chóng cúi đầu xuống, che kín vẻ chột dạ trên mặt.

Đỗ Hương Vũ vừa nói ra, cộng thêm lời lúc trước của Ngũ hoàng tử, tất cả mọi người không ngu.

Sắc mặt Tuyên Bình Hầu càng đen: “Ly nhi! Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?!”

Đỗ Hương Ly khẩn cầu nhìn ông ta: “Cha, ta thật không biết, ta chỉ lo lắng cho Tam tỷ. Ta, không có lí nào ta lại đi hại Tam tỷ chứ? Tam tỷ không có danh tiếng, cũng không phải là chuyện tốt đối với cô nương Hầu phủ chúng ta, làm sao ta phải làm như vậy?”

Mọi người vừa nghe lại cảm thấy cũng có đạo lý.

Tạ Ngạn Phỉ lười biếng mở miệng: “Nói nhiều như vậy làm gì? Bổn vương bị hạ độc là thật, tìm được Diệu Linh không được sao? Lúc ấy bổn vương bị một tên gia đinh dẫn đi, gia đinh kia Bổn vương đã để cho Húc Nhị đi tìm rồi, chờ chộp tới hỏi một chút chẳng phải sẽ biết sao?” Hắn bổ sung, “Hầu gia à, ngươi không phái người đi tìm, nếu như bị diệt khẩu, Bổn vương sẽ ăn vạ ở Hầu phủ của ngươi đấy. Đến lúc đó Hầu phủ có thể đền cho Bổn vương một tiểu tức phụ yểu điệu là được mà.”

Tuyên Bình Hầu nghe được nửa câu đầu còn không có gì, dẫu sao không xảy ra việc gì cả, tất cả đều có thể cứu vãn, nhưng khi nghe nửa câu sau thì trợn mắt nhìn hắn một cái: Mơ đẹp!

Tạ Ngạn Phỉ toét miệng cười một tiếng, hàm răng trắng càng khiến khuôn mặt sưng đen thêm dữ tợn, Tuyên Bình Hầu vừa ăn lại muốn trào lên, đã thấy Ngũ hoàng tử đanh mặt lại, âm trầm trách mắng: “Vậy còn không đi?”

Quý nữ trong kinh sợ nhất cái gì? Một là hái hoa tặc, hai là sợ gả cho Ngũ hoàng tử.

Có thể đánh đồng với hái hoa tặc, cho thấy không có ai muốn gả cho hắn thế nào.

Tuyên Bình Hầu không dám đợi thêm, vội vàng phái người đi tìm Diệu Linh.

Không lâu lắm, quản gia được phái đi tìm người trở lại, sau lưng còn dẫn theo một ma ma.

Sắc mặt ma ma trắng bệch, quản gia cũng mất hồn mất vía, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, còn chưa tới gần đã lập tức nhào xuống đất không đứng dậy nổi: “Hầu, Hầu gia! Xảy, xảy ra chuyện lớn…”

Tuyên Bình Hầu cau mày: “Hoảng cái gì? Xảy ra chuyện gì?”

Cho dù nha hoàn chết thì đó cũng là sợ tội, chết thì chết.

Đại khái quản gia bị dọa sợ không nhẹ, há miệng mà chưa nói ra một chữ.

Tuyên Bình Hầu sầm mặt lại nhìn ma ma: “Ngươi nói!”

Ma ma run người, răng trên mài răng dưới: “Diệu, Diệu Linh đâm đầu xuống hồ… Chết, chết rồi.”

Tuyên Bình Hầu bất mãn nhìn quản gia một cái, chết một nha hoàn mà thôi, sợ đến như vậy?

Quản gia rốt cuộc có thở được, một hơi khóc ra: “Gia! Xảy ra chuyện lớn! Trịnh thượng thư… Hắn, hắn chết ở phòng khách trong phủ!”

Tuyên Bình Hầu vốn đang lơ đễnh liền cả kinh, chợt trợn tròn mắt khó tin nhìn sang, chờ ý thức được đối phương nói đúng là Trịnh thượng thư, ông ta nhào qua túm vạt áo quản gia: “Ngươi nói ai? Người nào chết?”

Quản gia nước mắt già nua giàn giụa: “Trịnh thượng thư của Hộ, Hộ bộ… Chết…”

Tay Tuyên Bình Hầu mềm nhũn, quản gia té ngã trên đất.

Mọi người cũng đều choáng váng? Một đại quan nhị phẩm lại chết như vậy? Còn chết ở Hầu phủ? Dưới mắt bọn họ?

Tất cả mọi người đều bị cái chết của Trịnh thượng thư dọa sợ, trừ Tạ Ngạn Phỉ.

Hắn đã thuộc cốt truyện trong sách, cũng biết Trịnh thượng thư sẽ chết.

Đây chính là chuyện lớn có thể áp chuyện tai tiếng của Ngũ hoàng tử mà hắn nói trước đó, Hộ bộ Thượng thư, Thượng thư một trong sáu bộ chết ở thọ yến Hầu phủ, còn không phải là chuyện lớn sao?

Hắn cũng biết hung thủ là ai, nhưng cố tình lại không thể nói ra được, nói ra cũng sẽ không có ai tin.

Không chỉ có như vậy, chuẩn bị trước cũng không được, hắn đặc biệt vẫn không thể thay đổi cốt truyện chính, dù sao chuyện của nữ chính còn liên quan đến hắn, hắn còn có thể làm chút tay chân, thay đổi một chút.

Trịnh thượng thư thì hoàn toàn không thể ra sức, không xen tay vào được.

Tuy không xen tay vào được, không có nghĩa là hắn không thể giúp bắt lấy hung thủ, để an ủi Trịnh thượng thư trên trời có linh thiêng.

Vì vậy, lúc mọi người còn đang lơ ngơ, đã thấy Ngũ hoàng tử đột nhiên gào lên một tiếng, thịt béo cả người run rẩy, nhào tới chỗ thị vệ: “Đưa, đưa ta vào cung! Bổn vương phải đi nói cho phụ hoàng! Hầu phủ có người muốn hạ độc gϊếŧ Bổn vương! Bây giờ Trịnh thượng thư chết, người kế tiếp chính là ta! Mau mau mau! Đưa Bổn vương vào cung! Bổn vương không muốn đợi ở chỗ này! Thật là đáng sợ thật là đáng sợ!”

Tuyên Bình Hầu bị giọng nói này dọa cho giật mình một cái, lấy lại tinh thần, nhức đầu: “Vương gia! Lời không thể nói bậy bạ!”

Tạ Ngạn Phỉ chỉ ông ta: “Người chết ở chỗ ở của ngươi, ngươi còn dám nói không liên quan đến ngươi? Đưa Bổn vương vào cung, chậm trễ thì mọi người đều không còn mạng! Không chừng sẽ còn bị cho là hung thủ! Mọi người đi theo Bổn vương vào cung, để cho phụ hoàng chủ trì công đạo!”

Mọi người vừa nghe, hai mắt nhìn nhau một cái, cũng run lên.

Trịnh thượng thư chết ở Hầu phủ, bây giờ ai tới tham gia thọ yến cũng đều có hiềm nghi.

Rối rít gật đầu, bày tỏ cũng phải vào cung.

Trước khi rời đi Tạ Ngạn Phỉ nhớ tới còn có một chuyện gấp gáp, hắn vội vàng liếc nhìn nữ chính Đỗ Hương Vũ: Đại tỷ, giá trị hảo cảm đâu? Dù sao ta cũng đã cứu ngươi, sắp đến giờ rồi, nắm chắc đi.

Kết quả Đỗ Hương Vũ bị người chết hù dọa, đầu óc ông ông, hoàn toàn không có phản ứng.

Tạ Ngạn Phỉ: “…”

Không phải chứ? Đại tỷ ngươi sao có thể đứt gánh vào lúc này? Hắn không muốn làm thái giám đâu.

Hắn cúi đầu nhìn cổ tay, vạch đen càng đen hơn, đen đến sáng lên!

[Thời hạn ba ngày sắp kết thúc, kiểm tra thấy kí chủ không lấy được giá trị hảo cảm, chuẩn bị trừng phạt cấp một: 10,9,8…]

Trong lòng Tạ Ngạn Phỉ hoảng như chó, trên mặt lại vững như rùa: Toang rồi!

Dưới chân hắn lảo đảo một cái, cộng thêm dược liệu còn chưa giải hết, cả người mềm nhũn nhào về trước, thị vệ Húc Nhất cũng không chịu nổi, cánh tay tê dại không giữ nổi.

Tạ Ngạn Phỉ đang đắm chìm trong thời gian đếm ngược mình thành thái giám, lúc nhào về trước sắp ngã xuống lại bắt được một người gần đó.

Người kia lại tiến lên, vững vàng đỡ lấy hắn.

Tạ Ngạn Phỉ ngửa đầu, liền chống với khuôn mặt đẹp đến quá đáng của Bùi thế tử.

Cùng lúc đó, Tạ Ngạn Phỉ nghe được âm thanh đếm ngược đáng sợ trong đầu chuyển một cái, lần nữa truyền tới một câu.

[Nhận được giá trị hảo cảm +1 đến từ Bùi thế tử, tổng giá trị hảo cảm của kí chủ là 0, hủy bỏ trừng phạt cấp một.]

Tâm trạng Tạ Ngạn Phỉ thay đổi nhanh chóng, một đôi mắt ướt nhẹp như thú nhỏ tỏa sáng nhìn Bùi thế tử, cảm thấy sau lưng y như có ánh sáng vạn trượng: Người tốt a.