Chương 37

Tạ Ngạn Phỉ vẫn nhìn chằm chằm vào mấy người kia, từ trên bậc thang đi xuống, phương trượng theo sát phía sau, Ảnh Thanh chẳng biết lúc nào cũng trở lại, đi theo bên cạnh Bùi Hoằng.

Bởi vì Tạ Ngạn Phỉ phân phó, nữ quyến trong phòng khách cũng đã tới, bao gồm Hầu phu nhân cùng với Đỗ Hương Vũ đã thay quần áo, đang ôm thỏ.

Tạ Ngạn Phỉ để tăng nhân tách nữ quyến nam quyến ra, mỗi bên đứng một phía, bên nữ quyến không có khả năng nên có thể xem nhẹ việc tra xét, nhưng bên nam quyến đều phải tra.

Tạ Ngạn Phỉ để cho bọn họ đứng theo từng phủ của mình, như vậy thứ nhất, người đi cùng phu nhân hoặc là người thân tới rất nhanh đã chia thành mười mấy tốp.

Riêng lẻ chỉ có mấy người.

Tạ Ngạn Phỉ chờ bọn họ đứng xong rồi, rỉ tai với phương trượng đứng một bên mấy tiếng, phương trượng lập tức tìm đệ tử thân truyền dặn dò, bắt đầu ghi chép từng người.

Nhân lúc đó, Tạ Ngạn Phỉ không biết từ nơi nào lấy được một cái ghế dài, dời đến trước mặt Bùi thế tử, hạ thấp giọng nói: “Còn sớm lắm, ngươi ngồi ở đây, nhìn ta giúp ngươi hả giận.”

Hắn vừa nói vừa đỡ Bùi thế tử ngồi trên ghế, không đợi Bùi Hoằng nói chuyện, mình đã đứng lên, chắp tay ra sau lưng ho khan một tiếng, rồi đi về phía nam quyến.

Chẳng qua là mới đi được hai bước, hắn cố gắng cho tay ra sau lưng, muốn học các lão gia thời cổ chắp tay làm ra vẻ, hai đầu ngón tay ở sau lưng cố gắng chạm vào nhau, kết quả cố gắng nửa ngày cũng không chạm được.

Tạ Ngạn Phỉ dứt khoát từ bỏ, trộm nhìn, phát hiện nữ quyến bên kia đang lo lắng cho người của phủ mình hoặc là người thân không thấy ở chỗ này, bên nam quyến đang bị vặn hỏi đương nhiên cũng không có tâm tư, ngược lại Ảnh Thanh đứng trên bậc thang sau lưng Bùi thế tử lại thấy rõ ràng.

Ảnh Thanh nhịn một chút, vẫn là không nhịn được, che miệng cười khẽ.

Hắn ta cười rất nhẹ, người ngoài không phát hiện chút nào, có điều hắn ta đứng sau lưng Bùi Hoằng, Bùi Hoằng vốn là người tập võ tai rất thính, mắt không thấy đường nhưng thính lực lại cực cao, y vốn đang ngẩn người vì câu nói “giúp ngươi hả giận” của Ngũ hoàng tử trước lúc rời đi, bị một tiếng này của Ảnh Thanh làm cho lấy lại tinh thần.

Bùi Hoằng quay đầu nhìn hắn ta một cái: “Hửm?”

Ảnh Thanh cố gắng nín cười, chú ý tới động tác của Bùi Hoằng, cúi người xuống gần, thấp giọng nói một màn trước đó nhìn thấy cho Bùi Hoằng, vốn dĩ hắn ta còn có thể chịu đựng, nhưng càng nói càng nghĩ đến hình dáng hai cái tay mập nhỏ của Ngũ hoàng tử cố gắng đưa ra sau lưng vừa nãy, lúc hắn ta nói chuyện không nhịn được mang theo âm cười, vội vàng che miệng lại.

Nhưng cho dù như vậy, vẫn bị Tạ Ngạn Phỉ một mực chú ý tới vẻ lúng túng vừa rồi của mình bắt được, hắn quay đầu vèo một cái, liền chống với khuôn mặt kìm nén đến đỏ bừng của Ảnh Thanh, còn đang dòm bóng lưng hắn nói gì đó với Bùi thế tử nữa, hắn híp mắt, ánh mắt sắc bén u oán lườm hắn ta: Có, phải, đang nói xấu Bổn vương không?

Ảnh Thanh nhanh chóng đứng thẳng, nghiêm trang lắc đầu: Không có, tuyệt đối không có, thuộc hạ chính trực hiền lành biết bao, cho tới bây giờ chưa từng nói xấu sau lưng ai cả.

Tạ Ngạn Phỉ tin hắn ta mới là lạ, hắn còn chưa quên là ai trước đó chỉ nói một nửa, hại hắn hiểu lầm đâu.

Tạ Ngạn Phỉ nâng tay chỉ hắn ta một cái: Kìm chế chút, quên cảnh vừa rồi đi!

Ảnh Thanh lộ ra tám cái răng sáng bóng: Rõ.

Lúc này Tạ Ngạn Phỉ mới hài lòng, cất bước đến bên phía nam quyến.

Ảnh Thanh chờ hắn quay đi thì lập tức cúi đầu xuống: “Chủ tử, Vương gia uy hϊếp thuộc hạ, ngươi phải nói giúp thuộc hạ, thuộc hạ đều là giữ khuôn phép làm việc mà.”

Bùi Hoằng thờ ơ ừ một tiếng, giống như nghe được mà cũng giống không nghe được. Y không nhìn thấy, lại có thể cảm giác được rõ ràng mới rồi Ảnh Thanh đang cùng Ngũ hoàng tử làm cái gì, nhưng mặc dù y tai thính, ở khoảng cách xa như vậy, bọn họ lại không lên tiếng, y biết nhưng không thấy được, loại cảm giác này… lần đầu khiến y cảm thấy bất lực, cũng có chút không thoải mái.

Y mù ba năm, trừ năm đầu suýt mất vị trí tông chủ, y dùng một năm nữa làm mình trở nên lợi hại hơn, đôi mắt đối với y mà nói đã không còn quan trọng nữa rồi.

Nhưng mấy ngày qua nghe Ảnh Thanh oán trách hoặc bẩm báo, y tưởng tượng ra hình tượng Ngũ hoàng tử luôn cảm thấy thiếu thiếu, y hối hận trước kia lúc có thể thấy tại sao không nhìn nhiều thêm mấy lần, để giờ trong đầu không còn bất kì ấn tượng nào về điện hạ trước kia cả.

Tạ Ngạn Phỉ không biết suy nghĩ của Bùi Hoằng, hắn đi đến bên cạnh đám nam quyến, chậm rãi đi từ chỗ người thứ nhất về sau, luôn mồm hỏi một câu, “Ngươi là người nhà nào? Còn có ngươi, ngươi theo chân ai tới? Các ngươi là hạ nhân nhà nào? Khoảng thời gian xảy ra chuyện ngươi ở đâu ? Có người làm chứng cho ngươi không? À, có hả, vậy ngươi qua, ngươi thì sao? Ngươi là người nhà nào?”

Tạ Ngạn Phỉ cố ý chậm rãi bắt đầu vặn hỏi lại từ đầu, chờ cuối cùng đến chỗ đoàn người đuổi gϊếŧ nam chính, hắn ngừng lại, ngước đầu nhìn bọn họ: “Các ngươi… nhìn có chút quen mắt nha?”

Nhóm người này tổng cộng có tám người, nam nhân cầm đầu cười với Tạ Ngạn Phỉ: “Trước ở trong sân lạy Bồ Tát có sát vai đi qua Vương gia, khi đó không biết là Vương gia, làm mất quy củ, mong rằng Vương gia đại nhân không để ý.”

Tạ Ngạn Phỉ sờ tay thịt cười nói: “Được rồi được rồi, ngươi ngược lại rất biết nói chuyện, các ngươi là người làm nhà ai?”

Vẻ mặt người nọ cứng đờ, lắc đầu: “Chúng ta không phải là người làm của nữ quyến bên kia, là tới cầu phúc thay thiếu chủ nhân nhà ta.”

“Ồ? Vậy ai là thiếu chủ nhân nhà các ngươi?” Tạ Ngạn Phỉ tốt tính hỏi.

Người nọ chắp tay nói: “Thiếu chủ nhà ta không đi cùng, lần này tới chính là để cầu phúc cho thiếu chủ nhân, thiếu chủ nhân hắn… bỏ nhà ra đi. Lão gia nhà ta lo lắng nên bảo chúng ta tìm hắn, chỉ tiếc, vẫn luôn không tìm thấy, nghe nói chùa Khúc Phong này hương khói rất thiêng, nên tới đây dâng hương hy vọng có thể sớm tìm được thiếu chủ nhân.”

“Như vậy sao, các ngươi thật trung thành, các ngươi là nhà nào?” Tạ Ngạn Phỉ thuận miệng hỏi một câu, bọn họ nói một nơi, Tạ Ngạn Phỉ chưa từng nghe qua, cũng không suy nghĩ nhiều, còn rất hòa hợp với bọn họ, vừa nói vừa cười, một màn này rơi vào trong mắt Đoạn thị cách đó không xa cùng với vị cô nương trong thiên phòng đang mở nửa cánh cửa, từ bên trong nhìn ra bên ngoài, nhưng bên ngoài không thấy được bên trong.

Tạ Ngạn Phỉ tiếp tục đi về phía trước, ý định của hắn rất đơn giản, Đoạn thị muốn lừa gạt để không phải tiếp tục nữa, hắn sẽ không cho chuyện này có kết quả.

Đến lúc đó Đoạn thị và cô nương kia chắc chắn sẽ không có cách nào đáp lời, ngăn cách trao đổi giữa hai người, hắn không ngại hù dọa cô nương này một chút, đến lúc đó để nàng ta chỉ bậy bạ.

Đoạn thị cố ý khiến hắn không thoải mái, bây giờ hắn đối với người nào cũng ôn hòa, đến lúc đó càng là cái gai trong mắt cái đinh trong thịt cô nương kia.

Tạ Ngạn Phỉ chuyện trò mấy câu cùng đám người này, cười cười nói nói một đống, chờ vặn hỏi một vòng, lại… không có thu hoạch chút nào.

Tạ Ngạn Phỉ cố ý ủ rũ trở về, than thở một tiếng với phương trượng: “Không dễ tra.”

Mọi người mắt nhìn mũi: Cho nên khí thế hùng tâm tráng chí vừa rồi của Vương gia để cho chúng ta tin tưởng ngươi đâu rồi?

Phương trượng cũng cau mày, chuyện xảy ra ở chùa Khúc Phong của bọn họ, nếu không tìm được thì phải để cho quan phủ tham gia, đến lúc đó càng phiền toái hơn, dẫu sao, người nào không biết chuyện nhìn thấy có quan phủ đi vào, không chừng còn tưởng rằng chùa Khúc Phong của bọn họ xảy ra chuyện gì khó lường.

Phương trượng nói: “Vương gia, chuyện này kéo dài lâu sợ là không ổn…”

Tạ Ngạn Phỉ ừ một tiếng: “Đúng là không ổn.”

Mọi người thở phào nhẹ nhõm.

Tạ Ngạn Phỉ đứng cách thiên phòng rất gần, hắn chậm nửa nhịp, chợt chuyển đề tài: “Nhưng cho dù như vậy, cũng phải tìm ra tặc tử! Cho mọi người một câu trả lời! Không tìm được tặc tử, Bổn vương trở về phải nói như thế nào, đây chính là lần đầu Bổn vương xử lý chuyện lớn như vậy, còn có vị cô nương này, ngươi chắc chắn không nhớ nổi tí gì có liên quan đến tặc tử kia sao?”

Hắn đoán rằng lúc trước cô nương này mượn danh dự không muốn truy cứu, sau đó lại nói mình làm trò đùa, chẳng qua là hiểu lầm, nàng ta cũng không bị khi dễ gì cả.

Quả nhiên, cô nương này run lên một cái, giọng cũng đang phát run: “Thật ra thì, thật ra thì chuyện là, là hiểu lầm, trước đó…”

Tạ Ngạn Phỉ cắt đứt nàng ta, lên giọng nói: “Vị cô nương này ngươi phải nghĩ rõ rồi mới nói đấy, Bổn vương lần đầu làm chủ chuyện lớn như vậy, mặc dù Bổn vương chỉ là một Vương gia không có thực quyền gì, nhưng dù sao Bổn vương cũng là Húc vương được Hoàng thượng thân phong, lừa Bổn vương cũng là trọng tội, phải ngồi tù đấy!” Hắn nói xong mới như nhớ tới cái gì, “À đúng rồi, cô nương vừa muốn nói cái gì?”

Cô nương kia run lên: “Không, không có gì…”

Tạ Ngạn Phỉ: “Vậy là sao, ngươi cứ yên tâm! Có Bổn vương ở đây! Hôm nay không tìm ra tặc nhân, ai cũng không được phép đi! Bổn vương nhất định phải tìm ra một người khả nghi! Nếu không tìm ra được Bổn vương sẽ không đi, các ngươi cũng không được đi, sẽ để cho Hình bộ tham gia, không được thì Đại Lý tự cũng được. Mấy vị đại nhân này Bổn vương đều quen cả! Ngựa chiến gia roi cũng không chậm trễ thời gian! Nhất định phải đào ba thước đất tra ra chân tướng!”

Lời này của hắn là cố ý nói cho cô nương sau lưng, không chỉ như vậy, còn dùng sống lưng hùng hậu của hắn chặn nửa cánh cửa, ngăn cách bất kì cách liên lạc nào của Đoạn thị và cô nương này lại.

Đoạn thị không thấy được bên trong, nhưng nàng ta có thể ở bên ngoài nháy mắt mà, có điều hắn vừa chắn đi rồi, cô nương này cũng không thấy được cái gì cả.

Cô nương này vừa nghe phải đào ba thước đất để tra, còn muốn để những đại nhân kia tới, cả người nàng ta run một cái, nhỡ may khiến chủ tử bại lộ thì làm sao? Làm sao bây giờ?

Tạ Ngạn Phỉ đưa lưng về phía cô nương này, mặt hướng mọi người, thực ra là nói cho cô nương sau lưng nghe: “Các ngươi yên tâm, chỉ cần tìm được tặc tử khả nghi, các ngươi cũng có thể rửa sạch hiềm nghi, có thể rời đi, Bổn vương nói được là làm được.”

Mọi người chỉ có thể mặt mày ủ ê tiếp tục chờ, một bên khác thì tiếp tục vặn hỏi.

Lần này Tạ Ngạn Phỉ không đi xuống, mà đổi một tư thế đứng, hắn hướng về phía thiên phòng, nửa người chặn lại Đoạn thị, liếc nhìn vào bên trong: “Vị cô nương này, ngươi cũng không cần sợ, cứ mở to mắt nhìn, cũng ngẫm lại xem người khi dễ ngươi có gì đặc biệt không, không chừng sẽ có thể bắt được, vì dân trừ hại.”

Cô nương trong phòng biết Húc vương không tìm được sợ là sẽ không nghỉ, nhưng cứ giằng co như vậy nữa cũng không phải là cách hay, cơ mà Ngũ hoàng tử này cũng thật biết chọn cách đứng, nàng ta không thấy được chủ tử, căn bản không có cách nào biết được kế tiếp phải làm thế nào.

Trong đầu thoáng qua lời Ngũ hoàng tử, có phải nàng ta chỉ cần chỉ ra một người là chủ tử có thể đi? Đến lúc đó nàng ta cũng sẽ được hộ tống xuống núi, sau đó nàng ta nghĩ cách chạy trốn, sẽ không liên quan đến chủ tử.

Cô nương này không phát hiện ra mình vẫn luôn bị Tạ Ngạn Phỉ ám chỉ dắt đi, còn bắt đầu nghiêm túc nhìn chằm chằm những người đó, tính toán muốn chọn con dê nào để thế tội.

Tạ Ngạn Phỉ vừa rồi cố ý cho người làm rõ ràng thân phận và người nhà, cô nương này cũng nghe được, gần như đều là gia quyến trong kinh, cho dù là ngoài thành thì cũng rất gần, chỉ trừ… tám người từ bên ngoài đến tìm nam chính.

Chỗ nói ra còn không biết nơi nào, nhìn qua cũng không giống như người kinh thành, cô nương này nghĩ đến vừa rồi Ngũ hoàng tử rất nhiệt tình với tám người, lại nghĩ tới chủ tử không thích Ngũ hoàng tử, nhắm tầm mắt ngay vào tám người kia.

Bọn họ không phải là người bản xứ, chủ nhà cũng không tới, chỉ có vài người bọn họ đi cùng nhau, không ai có thể chứng minh lúc ấy có người khác đi theo bọn họ, muốn xác nhận thân phận cũng không dễ dàng, chờ Ngũ hoàng tử từ từ thăm dò xong, nàng ta đã sớm chạy.

Nghĩ tới đây, cô nương này cách nửa cánh cửa sàng lọc một lần trên tám người kia, dừng lại trên người một nam nhân vừa lùn vừa gầy trong đó, trên cổ có sẹo, sau khi nàng thấy rõ ràng thì đột nhiên mở miệng: “Vương gia, ta nhớ ra rồi! Lúc ta giãy giụa, có sờ được lên trên cổ người nọ, giống như là bị thương để lại sẹo…”

“Như vậy sao?” Tạ Ngạn Phỉ ừ một tiếng, không chỉ có hắn nghe được, tất cả mọi người đều nghe được.

Tất cả mọi người liếc nhìn nhau, tám người kia đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, hơi biến sắc mặt.

Tạ Ngạn Phỉ trực tiếp khoát tay: “Nghe thấy chưa? Đi thăm dò người trên cổ có sẹo.”

Có người cách gần tám người kia, đột nhiên hô ra: “Trên cổ gã có sẹo!”

Một người trong đó lập tức che cổ, ánh mắt hung ác liếc nhìn thiên phòng, gầm nhẹ: “Ngươi nói nhăng gì đó?!”

Cô nương kia không lên tiếng, nhưng lời vừa rồi lời của nàng ta cũng đã làm chứng gã có hiềm nghi.

Tạ Ngạn Phỉ toét miệng cười một tiếng lúc mọi người không thấy được, không nghĩ rằng lại thuận lợi như vậy, hắn cũng chỉ thử một lần, nếu cô nương này không xác nhận tám người, vậy hắn sẽ cố ý đi đến trước mặt tám người này ngã một cái, đến lúc đó quơ tay vô tình lấy binh khí của họ ra, bọn họ có thân phận khả nghi cũng sẽ bị mang đi, cũng phá hư kế hoạch bọn họ tìm nam chính, để cho nam chính chạy khỏi tay bọn họ.

Chờ bọn họ đi ra thì cũng đã muộn rồi, đương nhiên phải tìm người tính sổ chuyện này.

Cô nương kia ắt sẽ đứng mũi chịu sào, là đầu sỏ gây tội, nàng ta là người của Đoạn thị, đến lúc đó dĩ nhiên sẽ tra được Đoạn thị.

Lấy lòng dạ ác độc của những người này, Đoạn thị sẽ không thiếu việc bị thua thiệt, không phải là chó cắn chó một miệng lông sao.

Nhưng mà đây là hạ sách, hắn cũng sẽ bị mấy người này ghi hận, có điều thân phận của hắn cao, những người này cũng chỉ có thể thuận theo, nếu không bất đắc dĩ sẽ không ra tay với hắn.

Nhưng mà! Cô nương này lại quá phối hợp, hoàn toàn đẩy hắn ra ngoài, đây cũng không phải là Bổn vương không giúp các ngươi, mà là ông trời đang giúp nam chính, hắn chỉ có thể xin lỗi!

Oan uổng cứ để cho Đoạn thị gánh đi.

Vì vậy, Tạ Ngạn Phỉ trung khí mười phần khoát tay: “Bắt lại cho Bổn vương!”