Chương 39

Tạ Ngạn Phỉ vốn là định nói toẹt mục đích của mình ra, nhưng đối với đôi mắt trong veo của Bùi thế tử nhìn tới, hắn liền chột dạ, cảm thấy Bùi thế tử tín nhiệm hắn như vậy, thật ra thì hắn vẫn luôn lừa y, đánh chủ ý lên thuộc hạ của y, có phải không tốt lắm hay không?

Tạ Ngạn Phỉ bị Bùi thế tử nhìn chằm chằm như vậy, cứ thế há miệng mà không nói ra lời.

Vì vậy, ở dưới ánh mắt kì quái của Bùi thế tử nhìn thấy khi mà không nghe được Tạ Ngạn Phỉ nói gì, hắn di chuyển từ tháp mềm sang bên cạnh Bùi thế tử.

Không thấy được đôi mắt của Bùi thế tử, Tạ Ngạn Phỉ cảm thấy lương tâm không cắn rứt như vậy nữa, hắn thở phào.

Hai người khác trong phòng lại không thở phào được như vậy, Bùi thế tử không nhìn thấy được, nhưng y lại có thể nghe được động tác của Tạ Ngạn Phỉ, y nghiêng lỗ tai nghe ra cử động của hắn xong thì ngây ngẩn.

Ảnh Thanh lại càng choáng váng: Ngũ hoàng tử muốn làm gì? Hắn muốn làm gì chủ tử?

Ngũ hoàng tử à, cái tháp mềm nhỏ như vậy, ngươi không sợ sẽ chen ngã chủ tử sao?

Tạ Ngạn Phỉ ban đầu không tính rộng được như vậy, đến khi dịch tới mới phát hiện mình đã chen Bùi thế tử sang bên kia tháp mềm rồi, hắn dứt khoát đưa tay ra, muốn ôm lấy bả vai Bùi Hoằng như anh em tốt, kết quả, nỗ lực thì đủ rồi, nhưng lại không thực hiện được, tại sao bả vai Bùi thế tử lại rộng như vậy chứ?

Hắn cố gắng đưa ngón tay đầy thịt ra cũng không thể ôm được, dứt khoát từ bỏ, bất chấp tất cả ôm lấy cánh tay Bùi thế tử, vỗ mu bàn tay y nói lời thấm thía: “Thế tử à, vốn dĩ không muốn mở miệng đâu, nhưng thôi kệ đi, chuyện vội vàng ở trước mắt, ta không thể… không thẳng thắn với ngươi.”

Bùi Hoằng rất ít khi dựa gần với người khác như vậy, nếu là người ngoài thì y đã sớm đứng dậy xuống khỏi tháp rồi, nhưng đây lại là Ngũ hoàng tử, trừ việc khiến cơ thể y cứng ngắc lúc ban đầu ra, rất nhanh y đã thích ứng được.

Y nghĩ đến nam nhân bị thương mà Ảnh Thanh nói trước đó, Vương gia muốn nói chuyện này với y?

Tạ Ngạn Phỉ không nhận ra được sự khác thường của Bùi thế tử, hắn suy nghĩ một chút, sắp xếp xong ngôn ngữ mới tiếp tục nói: “Chuyện đi là như vầy, trước đó không phải ta có đi ra ngoài sao? Sau đó… liền vô tình gặp được Đỗ tam cô nương. Tiếp theo, ta và Đỗ tam cô nương thuận tiện cứu được… một người trọng thương.”

Đáy mắt rũ xuống của Bùi Hoằng thoáng qua vẻ quả nhiên là như vậy, cũng chỉ là thoáng qua một cái thôi: “Cứu một người? Nếu bị thương nặng, Vương gia giao hắn cho phương trượng là được. Người xuất gia từ bi, nhất định sẽ tình nguyện chữa trị.”

Tạ Ngạn Phỉ không thể nói sự thật, dẫu sao cho dù hắn muốn nói ra thân phận nam chính cũng không được, hắn không có cách nào giải thích làm sao hắn lại biết.

Hắn vốn có thể bịa chuyện đây là nam chính nói cho hắn, nhưng nếu từ lúc bắt đầu nam chính chỉ biết đi theo Đỗ Hương Vũ cũng được thôi, vấn đề là, bây giờ nam chính bất tỉnh, hắn phải đưa nam chính về đã, nhỡ may trên đường nam chính tỉnh lại nói cái gì thì sao.

Hắn đành phải nói dối cho tròn, vì để ngày sau không phiền toái như vậy nữa, Tạ Ngạn Phỉ chỉ có thể tiếp tục che giấu.

“Sợ là không được, bây giờ Thế tử cũng đoán được rồi đấy, cô nương kia là cố ý hãm hại Thế tử, Đoạn thị muốn dò xét tầm quan trọng của Thế tử đối với ta, thuận tiện cảnh cáo ta một phen, nói không chừng sau này sẽ còn lấy Thế tử để cảnh cáo uy hϊếp ta lần nữa. Nếu ta để ý đến Thế tử, đây là nói cho ta lần này nàng ta có thể tính kế Thế tử, lần sau nàng ta cũng có thể làm như vậy nữa. Nhưng ta có thể nhịn cơn tức này sao? Cho dù ta có thể nhịn, cũng không thể để cho Thế tử chịu cơn giận này phải không? Cho nên, ta liền tính toán ngược lại…” Tạ Ngạn Phỉ nói chuyện trước đó mình cố ý dẫn dắt cô nương kia kéo tám người nọ xuống nước ra.

Ảnh Thanh nghe xong rốt cuộc đã hiểu trước đó Ngũ hoàng tử nói cho chủ tử hả giận là có ý gì, Vương gia đây là định mượn đao gϊếŧ người, để cho mấy người kia tra ra được Đoạn thị, bởi vì Đoạn thị làm hỏng chuyện bọn họ tìm người cho nên sẽ trả thù?

“Nhưng làm sao Vương gia biết mấy người kia rất lợi hại? Nhỡ may bọn họ sợ Hề đại nhân sau lưng Đoạn thị mà không ra tay, không phải tiện nghi cho Đoạn thị rồi sao?” Ảnh Thanh ở một bên không nhịn được chen miệng, Vương gia cũng nhìn ra tám người kia không đúng sao?

Tạ Ngạn Phỉ đã sớm suy nghĩ xong cách giải thích, ứng phó nói: “Trên người bọn họ có đao, mỗi một người mang theo không chỉ hai thanh, ánh mắt cứ như đao phủ vậy, hơn nữa… tư thế đi bộ rất giống Ảnh Thanh ngươi, nhìn một cái là biết chính là cao thủ.”

Ảnh Thanh được khen, nhưng trong lòng lộp bộp một chút: “Tư thế đi bộ của thuộc hạ?” Chẳng lẽ bình thường hắn ta lộ ra sơ hở gì?

Tạ Ngạn Phỉ dòm hắn: “Chính là có võ công đấy, vừa nhẹ lại ổn, đều là không phát ra tiếng động, bởi vì đứng trung bình tấn có căn cơ công phu, cho nên lại rất vững vàng. Ta vẫn phải có chút nhãn lực này chứ!”

Ảnh Thanh: “Nhỡ may mấy người kia là tới tìm hắn ta thì sao?”

Tạ Ngạn Phỉ lắc đầu: “Sẽ không, ánh mắt bọn họ hung ác, vừa rồi lúc ta nói chuyện với bọn họ, lúc bọn họ nhắc tới tìm người, trong ánh mắt không hề có chút gấp gáp nào, thậm chí tay không tự chủ đặt ở bên hông, đó là một loại động tác phòng ngự tự vệ theo bản năng, bên hông hẳn là có kiếm. Sợ rằng bọn họ không phải đến tìm người nọ, mà là muốn đuổi gϊếŧ.”

Rốt cuộc Bùi Hoằng cũng tỉnh hồn lại từ câu “dò xét tầm quan trọng của Bùi thế tử đối với ta” của Tạ Ngạn Phỉ, tỉnh bơ giấu đi động tác vừa có chút mất tập trung, cau mày: “Cho nên Vương gia muốn cứu hắn ta?”

Ánh mắt Tạ Ngạn Phỉ sáng lên, vội vàng gật đầu, vẫn là Thế tử bắt được điểm chính, hắn nắm cả cánh tay Bùi thế tử, xiết chặt, “Còn không phải sao, mặc dù đây vốn không phải trách nhiệm của ta, nhưng thôi đi, lúc trước cứu người này, hắn ta đột nhiên tỉnh lại còn tưởng rằng ta là người xấu liền ra tay, Đỗ tam cô nương vì giúp ta, cầm đá đập hắn ta một cái, không phải ta sợ đập hỏng người rồi sao. Cứu hắn ta ra ngoài cũng coi là tích đức hành thiện, nhỡ may mấy người kia thật sự đến gϊếŧ hắn ta, ở lại chỗ này sợ là sẽ gây họa cho chùa. Cho nên… Thế tử à, ngươi xem có thể cho ta mượn Ảnh Thanh nhà ngươi một chút được không?”

Bùi Hoằng nghe thấy âm cuối của hắn không tự chủ được nâng cao, ngược lại cũng không nỡ làm Ngũ hoàng tử thất vọng: “Dĩ nhiên là có thể, chẳng qua là Vương gia có chắc chắn hắn ta không phải kẻ xấu không?”

Tạ Ngạn Phỉ vỗ ngực bảo đảm: “Không đâu. Ta nhìn người rất chính xác đấy, người này vóc dáng rất tuấn tú, người nào trông đẹp trai thì đều là người tốt cả!”

Bùi Hoằng: “…”

Ảnh Thanh: “… …” Vương gia ngươi có thể chú ý vào điểm chính không!

Vu Dung Lang kia trông cũng đẹp trai, không phải vẫn là hái hoa tặc sao?

Hiển nhiên Vương gia đang muốn dỗ bọn họ, có điều chủ tử cũng không nói gì, hắn ta chỉ có thể nhắm mắt làm bộ như Vương gia nghĩ gì nói gì cũng đúng hết á, hắn ta dùng vẻ mặt đầy phức tạp nói: “Vậy thuộc hạ… đi cứu người nhé?”

Tạ Ngạn Phỉ cũng cảm thấy lý do này của mình quá vớ vẩn, nhưng hắn quả thực không nghĩ ra lý do khác, cũng không thể nói là Bổn vương thấy trên đầu hắn ta có một đóa tường vân, có ý chỉ tương lai nam chính nhất định sẽ đại phú đại quý chứ.

Đây càng tệ hơn, hắn chỉ có thể làm bộ như không thấy được vẻ mặt như táo bón của Ảnh Thanh, hắn vội vàng nói sơn động giấu nam chính ra, nhìn Ảnh Thanh cứng ngắc rời đi, hắn lại bò về mép nhuyễn tháp, “À đúng rồi, ta còn muốn đi nói cho Đỗ tam cô nương một tiếng, đỡ để nàng phải lo lắng cho an nguy của tình lang…”

“Tình lang?” Bùi Hoằng híp mắt.

Tạ Ngạn Phỉ chột dạ, không cẩn thận nói lỡ rồi, vội vàng muốn ngậm miệng lại, nhưng lời đã nói ra mà sửa lại thì có chút chướng ngại, vì vậy dứt khoát nhắm mắt làm ngơ: “Thế tử à, ngươi có tin vào số mệnh không, bổn vương vừa thấy hai người liền cảm thấy trai tài gái sắc trời đất tạo nên một đôi, đây là có duyên vợ chồng nha.”

Bùi Hoằng: “… …”

Tạ Ngạn Phỉ sờ lỗ mũi một cái, cũng không quay đầu lại mà chạy mất, chẳng qua lúc mở cửa không nhịn được quay đầu nhìn, không biết vì sao, hắn luôn cảm giác sau khi mình nói xong, rõ ràng được Bùi thế tử trước đó còn có vẻ mặt lạnh nhạt, hình như bây giờ tâm trạng đã tốt hơn rồi.

Ánh mắt Tạ Ngạn Phỉ sáng lên: Chẳng lẽ mình bịa chuyện xong, Bùi thế tử đã tin thật rồi sao?

Tạ Ngạn Phỉ mới đi đến cổng vòm chỗ phòng khách cho nam quyến, liền phát hiện có một cái đầu đang thò ra tìm kiếm, nhìn kỹ còn là người quen, không phải là tỳ nữ Tố Lan của Đỗ Hương Vũ sao.

Tỳ nữ thấy Tạ Ngạn Phỉ thì ánh mắt sáng lên, vội vàng lên tiếng chào, không bao lâu, Đỗ Hương Vũ đeo khăn che mặt liền xuất hiện, đi mấy bước đến gần cúi cúi người: “Vương gia.”

Tạ Ngạn Phỉ nhìn xung quanh một vòng, không thấy ai mới hạ thấp giọng chỉ có hai người nghe được: “Quá tốt, ta đang nói phải đi tìm ngươi đây, Tam cô nương, chờ một chút nữa ngươi theo mẫu thân ngươi rời đi ngay, nam nhân bị thương sau núi kia cứ giao cho ta là được, người khác hỏi ngươi cái gì ngươi cứ coi như không biết chuyện này. Còn nữa, đừng dừng lại nhiều, cứ trở về đi thôi, đừng để người thấy ta và ngươi gặp mặt.”

Đôi mắt đẹp của Đỗ Hương Vũ lóe lóe, “Như vậy có quá… làm phiền Vương gia không.” Người kia là do nàng vô tình gặp phải, nhỡ may làm liên lụy đến Vương gia thì sao?

Tạ Ngạn Phỉ khoát tay: “Không có chuyện gì, ngươi cứ về đi.” Dứt lời, nghiêm túc nhìn chằm chằm Đỗ Hương Vũ, chớp chớp mắt.

Có cái gì đó lóe lên trong mắt Đỗ Hương Vũ, nàng cúi người, do dự một chút nhưng vẫn rời đi.

Tạ Ngạn Phỉ nhìn nữ chính đi thật như vậy, không nhịn được kêu lên.

Đỗ Hương Vũ xoay người lại: “Vương gia, còn có chuyện gì sao?”

Tạ Ngạn Phỉ lại trừng mắt nhìn, cô nương à, có phải ngươi đã quên còn có chuyện gì không? Làm sao lại không thấy cảm động chút nào chứ? Nhưng nhìn thấy ánh mắt đơn thuần của Đỗ Hương Vũ, hắn vô lực khoát tay: “Nhanh chóng xuống núi đi.”

Đỗ Hương Vũ vâng một tiếng, rất nhanh đã rời đi.

Tạ Ngạn Phỉ ngẩng đầu lên thở dài một tiếng: Buồn quá, buồn trắng đầu thiếu niên rồi.

Cho đến khi Đỗ Hương Vũ trở lại một cánh cổng vòm khác mới không nhịn được dừng bước, ánh mắt có chút chua xót, những ngày qua, từ khi có chuyện kia xảy ra thì đây là lần đầu tiên có người quan tâm nàng như vậy.

Tố Lan đứng một bên cũng cảm khái: “Vương gia thật là để ý cô nương, sợ cô nương ảnh hưởng bởi vì chuyện trước kia, còn đặc biệt tự mình tới dặn dò một phen.” Tố Lan không biết chuyện nam tử bị thương, nàng còn tưởng rằng là Vương gia hẹn cô nương tới, để đặc biệt trấn an cô nương.

Đỗ Hương Vũ nghe được cái này, trong lòng cũng thấy cảm động, Vương gia thật là một người tốt.

Mà bên kia, Bùi Hoằng rũ mắt từ từ uống trà, trong đầu lại thoáng qua hình dáng Tạ Ngạn Phỉ xả giận thay y ở tiền viện, lúc trước vẫn chưa lấy lại được tinh thần, bây giờ bỗng nhớ lại, y tựa như có thể thấy dáng vẻ Ngũ hoàng tử tức sùi bọt mép tính kế đám người đó thay y, không nhịn được cong cong khóe miệng.

Gần như là đồng thời, Tạ Ngạn Phỉ vốn đang rũ đầu yên lặng trở về, nghĩ rằng xong hết rồi, hắn sẽ không thật sự bị què chứ, kết quả ngay vào lúc này, một âm thanh lại vang lên trong đầu.

[Nhận được giá trị hảo cảm +2 từ nữ chính, giá trị hảo cảm +2 từ Bùi thế tử, tổng giá trị hảo cảm của kí chủ là 2, hủy bỏ trừng phạt cấp hai.]

Tạ Ngạn Phỉ: “???”

2 của nữ chính thì hắn biết là gấp đôi rồi, nhưng Bùi thế tử… sao giá trị hảo cảm lại là 2? Đây là thăng cấp gấp đôi, hay là hảo cảm của Bùi thế tử đối với hắn đột nhiên bay vọt?