Chương 5

Từ vụ của hoa khôi, lâu rồi Tống Hành không tới tìm Chúc Sương Sương.

Thật ra cũng không khó đoán được nguyên nhân.

Một mặt, gã đang xích mích trở mặt với hoa khôi, phải lo bố trí lại cơ sở ngầm trong kỹ viện.

Mặt khác, dù vẫn có khả năng dạ minh châu bị đánh tráo trong kỹ viện, nhưng Tống Hành cũng đã hoài nghi Chúc Sương Sương, nghi ngờ tỷ ấy biết được gì đó, từ lúc đầu đã đưa hạt châu giả, trong lòng có thêm mấy phần kiêng kỵ.

Lần nữa bọn ta gặp lại Tống Hành, là trong tiệc sinh nhật gã.

Sau khi mẹ đẻ Tống Hành qua đời, không biết gã làm thế nào mà dỗ được một quý phi không có thực quyền nhận nuôi mình.

Đây là sinh nhật đầu tiên sau khi Tống Hành nhận quý phi làm dưỡng mẫu, hoàng đế đương nhiên sẽ bày tiệc thật lớn để thể hiện sự sủng ái đối với quý phi.

Một tay ta được Chúc Tuấn Dung dắt đi, một tay bám lấy làn váy Chúc Sương Sương, lắc lư bước theo một đám công tử tiểu thư đến dự tiệc, ngược lại lại gặp một người quen.

“Đường Thủy Nguyệt? Sao cô ta lại tới?” Chân mày Chúc Tuấn Dung sắp nhíu thành ba đường sọc dọc rồi.

Tống Hành từng có duyên gặp ả ta ngoài cung một lần, lúc ấy Tống Hành bị hấp dẫn bởi mấy thứ tài năng và mị lực Đường Thủy Nguyệt cố ý thể hiện, đã mời Đường Thủy Nguyệt vào cung dự tiệc.

[Theo cốt truyện thì Đường Thủy Nguyệt sẽ biểu diễn Hồng Quận Vũ học trộm của nhị tỷ, làm Tống Hành vừa thấy đã yêu. Giờ đã không còn tình tiết này, không biết Đường Thủy Nguyệt lại định làm gì.]

[Dù sao thì chỗ nào có nam nữ chính, chỗ đó có cốt truyện đặc biệt, chúng ta cứ ngồi coi hóng chuyện là được!]

Hoàng hậu cáo bệnh không tới, hoàng thượng và quý phi ngồi ở nơi cao nhất, Tống Hành ngồi bên tay trái hoàng thượng.

Chúc Sương Sương cũng xem như hoàng tử phi tương lai của Tống Hành, chỗ ngồi được xếp trên cùng hàng quý nữ.

Ta nhún nhảy tìm một chỗ cho mình, Chúc Tuấn Dung bất đắc dĩ ngồi cạnh bóc tôm cho ta ăn.

Lễ nhạc lần lượt tấu lên, đàn sáo dập dìu, múa may qua lại, có hơi nhàm chán.

Chợt có tiếng nhạc vang lên, một giọng hát biến ảo khôn lường từ xa truyền đến:

“Trăng sáng bao giờ có, nâng chén hỏi trời cao…”

Đường Thủy Nguyệt mặc váy lụa chế tác tỉ mĩ, chậm rãi ca múa.

Ả không học được Hồng Quận Vũ, chỉ múa một điệu tầm thường của triều đại này, thắng ở chỗ khúc ca động lòng người, ca từ cất chứa rất nhiều ý nghĩa.

Ta cũng không nhịn được khẽ hát theo trong lòng.

[Nào biết chốn thiên cung, tối nay tính năm nào…]

Đường Thủy Nguyệt hát tiếp: “Nào biết chốn thiên cung, tối nay tính năm nào…”

Tiếng lòng của ta và tiếng hát Đường Thủy Nguyệt hoà chung một điệu, Chúc Tuấn Dung với Chúc Sương Sương cứ trợn tròn mắt nhìn ta.

Ta vứt cho họ một cái wink (nháy mắt), đung đưa theo tiếng nhạc.

Hát xong một khúc, ai nấy đều đang chìm đắm trong lời nhạc, mặt đám thế gia công tử đều toát lên vẻ say mê.