Chương 12

Thẩm Thời Yến nhẹ giọng "Ừ" một tiếng. Cậu không cảm thấy sợ Lộ Trạch Dã, chỉ là đối phương ấn cậu lên tường đυ.ng phải vết thương, cậu mới khó chịu như vậy.

Cậu rất muốn chi ra khỏi lòng Cố Cảnh Thành, so với Lộ Trạch Dã cậu càng sợ Cố Cảnh Thành hơn, cho dù hiện tại cậu không làm chuyện gì xấu, trong lòng cậu vẫn sẽ theo bản năng muốn rời xa đối phương.

Thẩm Thời Yến không biết bây giờ Cố Cảnh Thành có cảm giác gì với cậu, là đột nhiên có xíu hứng thú nuôi một con thú cưng sao? Cậu không rõ, chỉ có thể khẩn cầu Cố Cảnh Thành ít chú ý cậu, như vậy bọn họ mới có thể hảo tụ hảo tán.

Bác sĩ rất nhanh đã tới, Thẩm Thời Yến cũng chui ra khỏi lòng Cố Cảnh Thành, dưới lời bác sĩ xốc quần áo lên nằm sấp xuống, lộ ra băng vải nhuộm màu đỏ.

Biểu tình trên mặt bác sĩ không tốt lắm, hắn cắt toàn bộ băng vải, nhìn vết thương lại chảy máu mà giận sôi máu: "Không phải tôi đã nói phải cẩn thận vết thương sao, sao mới một buổi sáng không thấy mà vết thương đã nứt ra lần nữa, muốn chết thì cũng không cần dùng tới phương pháp như vậy.”

Nghe bác sĩ chế giễu, Thẩm Thời Yến rụt cổ, nhỏ giọng mở miệng: "Thực xin lỗi, tôi không cố ý.”

Bình sinh cậu sợ nhất chính là bác sĩ, nhất là bác sĩ tức giận thì tuyệt đối không thể chọc.

"Cậu --" bác sĩ hít sâu một hơi, nhìn thiếu niên trên giường có thái độ nhận sai tốt như vậy, giống như một con mèo bông mở to hai mắt đáng thương vô cùng nhìn chằm chằm mình, theo bản năng thu hồi lời còn chưa nói ra.

Bác sĩ xử lý vết thương trên người thiếu niên một lần nữa, lời nói thấm thía dặn dò: "Đừng đυ.ng đến vết thương nữa, để lại sẹo sẽ khó coi.”

Hắn quay đầu nhìn Cố Cảnh Thành đứng một bên nói: "Cậu thân là người nhà nên chăm sóc bệnh nhân cho tốt.”

Thẩm Thời Yến tưởng tượng ra Cố Cảnh Thành tức giận nhưng lại không có xảy ra, chỉ nghe người đàn ông đáp lại: "Tôi sẽ trông chừng em ấy.”

Bác sĩ đi rồi, trong phòng bệnh lâm vào yên tĩnh.

Thật lâu sau, Thẩm Thời Yến bất an xin lỗi Cố Cảnh Thành: "Thực xin lỗi, lần sau sẽ không làm phiền ngài nữa.”

Nghe vậy Cố Cảnh Thành có hơi kinh ngạc, anh không ngờ Thẩm Thời Yến sẽ xin lỗi.

"Tại sao phải xin lỗi?" Anh hỏi.

Thẩm Thời Yến khẽ "A?" một tiếng, ánh mắt có hơi ngây ngốc nhìn chằm chằm người đàn ông cúi đầu.

Cậu không nghĩ Cố Cảnh Thành sẽ hỏi như vậy, ấp úng thật lâu mới trả lời: "Gây thêm phiền toái cho anh.”

"Cái này cũng không phải phiền toái”. Cố Cảnh Thành cụp mắt nghiêm túc nhìn thiếu niên trên giường, "Chúng ta sắp đăng ký kết hôn, có chuyện gì trước tiên nói cho tôi biết là nên làm."

Thẩm Thời Yến trừng mắt nhìn, cậu "ồ" một tiếng thu hồi tầm mắt.

Đây là ý gì, là sau này gặp phải phiền toái đều có thể tìm Cố Cảnh Thành hỗ trợ sao, hay là nói chỉ là lời nói suông? Nhưng nơi này chỉ có hai người bọn họ, cũng không cần nói cho người khác nghe mà.

Thẩm Thời Yến không hiểu Cố Cảnh Thành nghĩ gì, đáy lòng âm thầm hạ quyết định không đi làm phiền Cố Cảnh Thành.

Hiện tại Cố Cảnh Thành đối xử với cậu có vẻ không tệ, nhưng ai biết sau này không thích cậu, chán ghét cậu thì có thể tính toán hết những món nợ này lên đầu cậu hay không, lại trả thù cậu.

Trên đời này người không tin được nhất chính là người khác, chỉ có mình đáng tin.

Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng Thẩm Thời Yến vẫn lên tiếng trả lời "Được".

Cố Cảnh Thành thu hết vẻ mặt thiếu niên vào đáy mắt, tự nhiên cũng rõ ràng Thẩm Thời Yến cũng không có tin tưởng lời của anh, ngược lại dường như đối phương không quá thích anh, mấy lần tiếp xúc này đều đối với anh rất xa cách.

Hai người lại rơi vào yên lặng, cũng không bao lâu đã bị trợ lý Lâm cắt đứt.

Hắn gõ cửa rồi đi vào, dáng vẻ giải quyết việc chung, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: "Tổng giám đốc Cố, bác sĩ đề nghị cậu Thẩm ở lại bệnh viện quan sát vài ngày rồi mới xuất viện.”