Chương 17

Người này chính là lý do Thẩm Thời Yến muốn tới quán bar, cậu không phải nguyên thân, nhưng xuyên thành Thẩm Thời Yến trong sách được sống sót, cậu muốn tiếp quản hết thảy của nguyên thân bao gồm xã giao, cậu không hy vọng Tạ Hiểu không có một kết cục tốt.

Người bên cạnh lấy khuỷu tay chọc chọc cánh tay Thẩm Thời Yến, kéo dài giọng nói: "Cậu Thẩm, cậu đây là muốn làm người xa lạ với tôi sao?"

Thẩm Thời Yến liếc mắt: "Không có.”

Chỉ thấy đối phương che ngực, dùng diễn xuất vô cùng bùng nổ nói: "Sao lại không có, trước kia cậu không có đối xử với tôi như thế này, tôi nhớ rõ cậu sẽ dính ở bên người tôi. Đứa nhỏ này lớn rồi --"

“Tạ Hiểu?" Thẩm Thời Yến lên tiếng, thử gọi.

Tạ Hiểu cũng chính là người đàn ông bên cạnh biến sắc mặt: "Làm gì, tôi sẽ không tha thứ cho cậu.”

Thẩm Thời Yến hiểu ra, nhưng vẫn có hơi không thể tin nổi.

Nhìn lịch sử nói chuyện phiếm với Tạ Hiểu tuyệt đối không nhìn ra đối phương là loại tính cách này, trên internet càng giống như là anh trai lớn thành thục ổn trọng đáng tin cậy, hiện tại lại giống Husky.

Thẩm Thời Yến nghĩ nghĩ: "Chỉ là cảm thấy hôm nay cậu có hơi khác biệt.”

Tạ Hiểu vỗ ngực, vẻ mặt kiêu ngạo: "Mỗi ngày anh đây đều không trùng lặp.”

Thẩm Thời Yến không chút thay đổi sắc mặt.

Cậu chờ Tạ Hiểu buông tay mới nghiêm túc mở miệng: "Gọi tôi ra làm gì, không nói gì tôi đi đây.”

“Ai ai ai, đừng đi mà". Tạ Hiểu vội vàng nói: "Đây không phải là nghe nói cậu liên hôn với người kia, tôi đoán là biết không phải cậu tự nguyện, cho nên có muốn anh đây dẫn cậu bỏ trốn hay không.”

Tin tức này đã truyền khắp trong giới bọn họ, hiện tại mấy tên hồ ly già tranh nhau để cho đám con cháu trong nhà đi kết bạn với Thẩm Thời Yến, người không có thù với Thẩm Thời Yến thì vui như hoa nở, có thù thì bị người lớn trong nhà ép đi xin lỗi Thẩm Thời Yến.

Chỉ là Thẩm Thời Yến là một "Người bận rộn", bọn họ không tìm thấy người, chỉ có thể trút giận lên đám con cháu nhà mình.

Những bạn cùng lứa tuổi này không phục từ tận đáy lòng, thậm chí đang hả hê nhìn xem cuộc sống kế tiếp của Thẩm Thời Yến là như thế nào.

Thẩm Thời Yến muốn gật đầu, lại nghĩ tới đối phương không có thực quyền, vì thế hỏi: "Cha cậu sẽ không khóa thẻ của cậu chứ?"

Vẻ mặt Tạ Hiểu cứng đờ, hắn thật sự chưa từng nghĩ đến vấn đề này. Nhà hắn chỉ có một mình hắn, nói thế nào cũng không thể vì dẫn Thẩm Thời Yến đi trốn mà khóa thẻ của hắn chứ.

Nghĩ như vậy, Tạ Hiểu bớt đi chút ít tự tin: "Tôi cảm thấy sẽ không.”

Thẩm Thời Yến cong mắt cười, từ chối ý tốt của Tạ Hiểu: "Tôi có dự định của riêng mình.”

Cậu muốn đi, cũng sẽ không liên lụy những người khác, huống chi là một người bạn thật lòng.

Thẩm Thời Yến vỗ vỗ vai Tạ Hiểu: "Tôi về trước đây, về trễ bị phát hiện cũng không tốt.”

Nói xong, đứng dậy đi về phía cửa.

Cậu mở cửa chợt đối diện với bóng dáng một người đàn ông hơi quen thuộc, vô cùng giống đối tượng liên hôn của cậu.

Thẩm Thời Yến lui về phía sau hai bước, nhanh chóng đóng cửa lại.

Đậu má, Cố Cảnh Thành, sao anh ấy lại ở chỗ này. Hẳn là không thấy cậu nhỉ? Tim Thẩm Thời Yến đập cực nhanh.

Tạ Hiểu nhìn động tác của Thẩm Thời Yến, trong đầu chợt lóe thốt lên: "Đổi ý sao? Tôi đã nói tôi có thể dẫn cậu bỏ trốn.”

Giọng nói Tạ Hiểu rất lớn, trong nháy mắt đã lấn át cả tiếng âm nhạc.

Thẩm Thời Yến xoay người, giơ ngón tay lên đặt trước miệng: "Cậu im lặng một chút.”

Nhưng, cửa bị gõ vang “cộc cộc”.

Giọng nói ngoài cửa truyền vào tai Thẩm Thời Yến: "Thẩm Thời Yến, ra đây.”

Thẩm Thời Yến theo bản năng rụt người lại, hai tay chống cửa không lên tiếng.

Ngoài hành lang Cố Cảnh Thành đợi thật lâu, cũng không thấy cửa bị mở ra.

Anh rất kiên nhẫn lại gõ hai cái, giọng nói không lạnh không nhạt: "Hiện tại đi ra còn có thể nói chuyện đàng hoàng, chậm một chút thì không chắc.”