Chương 27

Tạ Hiểu bị Thẩm Thời Yến nhìn có hơi chột dạ, vì thế tiến đến bên tai Thẩm Thời Yến, nhỏ giọng giải thích: "Thầy ấy là giáo viên chuyên ngành của tôi.”

Thẩm Thời Yến lập tức đen mắt, hận không thể ngất đi, cậu cắn răng hỏi: "Sao cậu không nói sớm!”

Gì đây trời, sớm biết bọn họ là loại quan hệ này, còn không bằng tạm thời dùng tiền tìm người đóng giả người nhà cậu.

Bây giờ giáo viên phụ đạo nhìn chằm chằm chắc chắn sẽ không để cho cậu lừa gạt qua.

Thẩm Thời Yến suy nghĩ một lúc lâu, trong đầu đột nhiên hiện lên bóng dáng dì trong nhà.

Thầy phụ đạo ngoài cười nhưng trong không cười nhìn chằm chằm Thẩm Thời Yến: "Nghĩ ra gọi ai tới chưa?”

Thiếu niên gật đầu, giơ tay lên chỉ: "Thầy yên tâm, lần này em tuyệt đối không lừa gạt thầy.”

Thẩm Thời Yến đi ra ngoài hành lang, gọi điện thoại cho dì.

So với trợ lý Lâm, dì khiến cậu yên tâm hơn nhiều. Cậu cảm thấy Cố Cảnh Thành không đến mức phải tìm dì nấu cơm giám thị cậu, cho nên hiện tại dì là người duy nhất an toàn đáng tin cậy.

Điện thoại được nhận, di động truyền ra tiếng dì: "Alo, cậu Thẩm có chuyện gì sao?"

“Cái kia, dì à, phiền dì đến trường cháu giúp cháu một chuyến". Thẩm Thời Yến sờ sờ mũi, có hơi ngượng ngùng, "Chuyện này dì ngàn vạn lần không thể nói với Tổng giám đốc Cố, sau đó cháu sẽ cho dì thêm tiền lì xì.”

Bên kia, dì nghe thiếu niên khẩn cầu trong điện thoại, ngẩng đầu lên nhìn thấy ông chủ lớn của dì đang nhìn dì.

Vẻ mặt dì bất lực nhìn về phía ông chủ lớn, chờ đối phương lên tiếng.

Mấy ngày nay ở chung làm cho dì có không ít cảm tình tốt với cậu Thẩm, đi trường học hỗ trợ cái gì đều là việc nhỏ, nhưng hôm nay ông chủ lớn vừa vặn ở nhà còn nghe được cuộc điện thoại này, dì tuyệt nhiên không thể tự mình quyết định.

Cố Cảnh Thành đương nhiên cũng nghe thấy giọng Thẩm Thời Yến truyền đến từ đầu dây bên kia, anh gật đầu với dì.

Lúc này dì mới run rẩy đồng ý.

Thẩm Thời Yến nghe dì đồng ý, lòng cũng yên tâm, vì thế lập tức nói địa chỉ với dì.

Thiếu niên trở lại phòng làm việc, Tạ Hiểu đang bị giáo viên phụ đạo răn dạy.

Thấy cậu đi vào, Tạ Hiểu lập tức mở miệng gọi tên Thẩm Thời Yến, sự chú ý của giáo viên phụ đạo cũng chuyển từ trên người Tạ Hiểu sang trên người Thẩm Thời Yến.

“Gọi xong chưa?" Thầy phụ đạo hỏi.

“Vâng". Thẩm Thời Yến gật đầu, "Thầy yên tâm, lần này tuyệt đối không lừa gạt thầy.”

Lúc này giáo viên phụ đạo mới hài lòng gật đầu.

Lộ Trạch Dã và Thẩm Thời Yến là đương sự, phải ở chỗ này chờ giải quyết vấn đề, mà Tạ Hiểu là thuần túy không có tiết chỉ cố chấp đứng ở chỗ này xem náo nhiệt.

Hai mươi phút sâu.

Còn chưa thấy người đã nghe thấy giọng nói chất vấn của một người phụ nữ: "Là ai đánh con trai tôi?"

Nương theo bước chân, người phụ nữ đi vào mặc một thân hàng hiệu, trên mặt trang điểm nồng đậm, mùi nước hoa nồng nặc trên người dù cách một khoảng xa vẫn sặc mũi.

Thẩm Thời Yến yên lặng lui về phía sau vài bước, cậu ngửi thấy mùi này mũi chua xót rất khó chịu, có hơi muốn hắt xì.

Mẹ Lộ Trạch Dã hô to một tiếng: "Ai u, bảo bối của mẹ, sao con lại bị đánh thành như vậy.”

Lộ Trạch Dã cảm thấy có hơi mất mặt, giải thích với bà Lộ: "Mẹ, mấy vết thương này chỉ hơi nghiêm trọng thôi.”

Anh ta đường đường là một người đàn ông, bị người khác đánh, hơn nữa đối phương còn là người trước kia anh ta chướng mắt nhất, điều này làm cho trong lòng anh ta dấy lên một loại sỉ nhục khó hiểu.

Cho dù vết thương thật sự rất đau, ngoài miệng cũng phải mạnh mẽ nói không đau.

Bà Lộ không chú ý tới ý tứ của Lộ Trạch Dã, quay đầu lập tức nổi giận với giáo viên phụ đạo, "Chính là hai người này đánh con trai tôi?"

Chỉ là khi nhìn thấy Thẩm Thời Yến giống như nhìn thấy thứ bẩn thỉu gì đó, vẻ ghét bỏ trên mặt cũng lười che giấu.