Chương 2

Tô Thanh Ly vừa đứng dậy muốn đi tìm Diệp Cảnh Lan, liền nghe thấy cách đó không xa có một đám người đang bàn tán về người nào đó, ngẩng đầu liền chạm phải ánh mắt với một vị nam tử áo xanh.

Tô Thanh Ly sửng sốt, người này thật đẹp trai, khuôn mặt như đao gọt dũa đường nét rõ ràng, sắc bén lạnh lùng, sống mũi cao thẳng, con ngươi đen tuyền, thân cao chân dài, trên lông mày bên phải có vết sẹo do kiếm gây ra khoảng nửa ngón tay, khiến nam nhân này có vẻ càng nguy hiểm và hấp dẫn hơn.

Nam nhân này chính là Diệp Cảnh Lan, không nghĩ tới hắn lại đẹp trai như vậy, quả nhiên bộ dạng của người này cũng không khó coi, đúng là nhân vật phản diện.

Sau khi nhìn thấy mục tiêu cần tấn công, Tô Thanh Ly có chút bối rối, nàng nghĩ đến kinh nghiệm yêu đương ít ỏi của mình, cũng không có kinh nghiệm tìиɧ ɖu͙©, nhưng để tiếp tục sống sót thì mọi thứ đều không thành vấn đề.

Sau khi hệ thống ném nàng qua liền biến mất, chỉ để lại một bảng nhiệm vụ, bây giờ chỉ có thể coi như là một cuộc yêu đương.

Diệp Cảnh Lan đi theo phía sau một nhóm người và định tìm một chỗ ngồi cho đến khi yến tiệc kết thúc, nhưng lại tình cờ gặp được Vĩnh An Hầu thế nữ Tô Thanh Ly trong truyền thuyết.

Đây là lần đầu tiên Diệp Cảnh Lan gặp mặt Tô Thanh Ly, nàng có khuôn mặt thanh tú như mặt trời rực rỡ, nhưng toàn thân toát lên khí chất lạnh lùng lại ngăn chặn sự xinh đẹp này, chói mắt đến không gì sánh được.

Diệp Cảnh Lan tuy không thích nữ nhân, nhưng vẻ ngoài của Tô Thanh Ly hẳn là dáng vẻ thê chủ trong mộng của phần lớn nam nhân.

Tô Thanh Ly nhìn Diệp Cảnh Lan cúi đầu đi qua bên cạnh, quyết định đi về trước.

Tô Thanh Ly đột nhiên quay đầu trở lại chỗ ngồi của mình, nhìn Diệp Cảnh Lan đang ngồi đối diện, mỉm cười, bắt đầu lên kế hoạch hành động của mình.

“Vĩnh An Hầu thế nữ không phải đi rồi sao, sao trở lại rồi?”

“Ta còn nghĩ nàng ấy sẽ rời yến tiệc sớm như những năm trước.”

“Mau nhìn đi, nàng ấy đang cười, ta chẳng lẽ bị mù rồi, núi băng nở hoa, chẳng lẽ nàng ấy có người mình thích rồi sao?”

Vài nam nhân ngồi đối diện nhộn nhịp dè dặt, có những người bắt đầu sửa sang dung mạo, dù sao thì Vĩnh An Hầu phủ là cánh cửa hôn sự tốt.

Tô Thanh Ly không nhanh không chậm, lát nữa vào tiệc ngắm hoa, có thể tự do đi lại, sau đó có thể đến chỗ Diệp Cảnh Lan.

“Công tử, vừa rồi thế nữ mỉm cười thật tuấn tú.” Người hầu bên cạnh Bạch Dật Chi nói.

“Qủa thật rất ít thấy nàng cười.” Bạch Dật Chi nhàn nhạt nói.

Tô Thanh Ly xem như là một lựa chọn tốt cho thê chủ tương lai, nhưng đáng tiếc gia đình đã có ý định liên hôn với hoàng thất.

Một lúc sau, cuộc ngắm hoa bắt đầu, các công tử tiểu thư của mọi gia đình có thể dạo quanh để ngắm đủ loại hoa vào mùa xuân.

Tô Thanh Ly nhìn về phía Diệp Cảnh Lan đang rời đi, cũng giả vờ lơ đãng đi đến đó, nàng cố tình tránh những nam nhân khác đang muốn chào hỏi.

“Diệp Cảnh Lan, ngươi thậm chí không nhìn vào chính mình, mà còn dám tới yến tiệc hoa xuân sao?”

“Đúng đấy, Diệp công tử, ta nghĩ ngươi tốt hơn nên đi xa một chút, không nên làm bẩn đôi mắt quý nhân khác.”

Tô Thanh Ly vẫn chưa tìm ra Diệp Cảnh Lan xa xa đã nhìn thấy đám người vây quanh một bên ồn ào, hơn nữa còn sỉ nhục Diệp Cảnh Lan.

“Các vị tâm tình tốt như vậy, đang ngắm hoa sao?” Tô Thanh Ly vẻ mặt lạnh lùng không chút biểu cảm đi tới.

“Là Tô thế nữa... Đúng vậy, chúng ta đang ngắm hoa, haha, chúng tôi đi trước đây.”

“Chúng tôi cũng có một chút việc, nên đi trước.”

Những người còn lại vội vã kiếm cớ rời đi, không ai dám đối mặt với bộ dạng bây giờ của Tô Thanh Ly, huống hồ là nàng có nghe thấy những gì bọn họ vừa nói hay không.

“Ngươi không sao chứ, Diệp công tử.” Tô Thanh Ly nhìn thấy bộ dạng đáng thương của Diệp Cảnh Lan khi bị bắt nạt, giọng nói chậm lại.

“Cảm ơn thế tôn đã giải vây, tại hạ không sao.” Vẻ mặt lạnh lùng của Diệp Cảnh Lan lộ ra một tia cảm kích, không kiêu ngạo mà trả lời.

Tô Thanh Ly nhìn Diệp Cảnh Lan, dáng vẻ của hắn thực sự phù hợp với khẩu vị của mình, tính cách cũng không tệ.

“Diệp công tử, ngươi cảm thấy ta như thế nào?”

Tô Thanh Ly nghĩ một lúc vẫn hỏi như vậy, nếu mình cưới hắn không phải có thể thường xuyên bồi dưỡng tình cảm và sẽ đạt được mục đích ân ái sao.

“Cái này, thế tôn đương nhiên là tài mạo kinh người.” Tại sao Tô Thanh Ly lại hỏi như vâỵ, Diệp Cảnh Lan có chút khó hiểu nhưng vẫn trả lời.

“Vậy ngươi có bằng lòng gả cho ta không?”

“Thế tôn nói đùa rồi, tại hạ làm sao xứng đôi với thế nữ.” Diệp Cảnh Lan kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Tô Thanh Ly, lại phát hiện trong mắt nàng tràn đầy nghiêm túc.

“Này, đừng nghe những người kia nói lung tung, ta cảm thấy ngươi rất tốt, ta rất vừa ý ngươi, ngươi nguyện ý gả cho ta không?”

Tô Thanh Ly rất hiếm khi đỏ mặt, không dám nhìn Diệp Cảnh Lan, đây xem như là cầu hôn đi, nhưng dù sao trong thế giới này, nữ nhân chủ động, chính mình cũng nên chủ động một chút, nhưng sẽ không làm quá mức khiến hắn sợ hãi chứ.

Diệp Cảnh Lan nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Tô Thanh Ly có chút luống cuống, hắn không biết cô đang có chủ ý gì.

Chưa từng có nữ nhân nào tỏ tình với hắn, gương mặt hắn như vậy không được nữ nhân hoan nghênh, còn có thế nữ này lại dễ xấu hổ như vậy sao?

“Ngươi, ngươi không nguyện ý cũng không sao, ta sẽ không làm khó ngươi.”

Tô Thanh Ly nhìn dáng vẻ đờ đẫn của Diệp Cảnh Lan có chút buồn bực, hắn hình như không hài lòng với mình, vậy sao có thể có hứng thú tìиɧ ɖu͙© được.

"Không, không phải, xin hỏi thế nữ tại sao nói như vậy, là tại hạ không xứng với người.” Diệp Cảnh Lan nhìn thấy vẻ mặt Tô Thanh Ly lộ ra vẻ đau buồn, không tự chủ được lên tiếng.

Hắn dường như có một chút ma chướng, cũng không đành lòng nhìn nàng buồn, vị thế nữ này có vẻ như không giống với sự lạnh lùng vô tâm như người ngoài nói, mà có chút dễ thương.

“Vậy ngươi nguyện ý rồi, ngươi chính là mẫu người ta thích.”

Tô Thanh Ly ít thấy có chút ngượng ngùng, vành tai cũng đỏ lên, hoàn toàn không còn hình tượng của thế nữ mặt lạnh nữa.

“Ta không có ác ý, nếu như ngươi đồng ý ta liền xin hoàng hậu ban hôn, cưới ngươi làm chính phu.”

Diệp Cảnh Lan khi nghe những lời thẳng thắn như vậy cũng đã hoàn toàn đỏ mặt, trái tim đập nhanh hơn.

Nếu có người nói những lời thô tục trước mặt hắn, hắn có thể sẽ cảm thấy người đó đang cố ý sỉ nhục mình, Diệp Cảnh Lan sẽ cúi đầu im lặng.

Nhưng nàng dường như mang đến cho hắn một cảm giác khác, nhìn vào đôi mắt xấu hổ rụt rè ấy, Diệp Cảnh Lan chỉ cảm thấy trong lòng khẽ rung động.

Hắn cảm nhận được trong lòng có một cảm giác lạ thường, cúi đầu không dám nhìn Tô Thanh Ly, rõ ràng hai người cách nhau hơn một thước, nhưng giống như gần trong gang tấc.

Đột nhiên mặt hai người đỏ bừng, Diệp Cảnh Lan lập tức không biết nên trả lời như thế nào.

Mặc dù bản thân đã chịu đựng trong nhiều năm như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên gặp một nữ nhân khiến bản thân bối rối lại còn hơi run sợ.

Tô Thanh Ly cảm giác bản thân dường như đã mạo phạm, nàng vẫn không thích ứng được khoảng cách giữa các từ lời nói của người xưa.

Tô Thanh Ly nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Diệp Cảnh Lan, cảm thấy bản thân bây giờ giống như kẻ háo sắc, thật quá xấu hổ, nhưng nếu hắn không phản đối, chắc cũng đã đồng ý.

“Vậy ta đi trước, ngươi không nói lời nào coi như ngươi đã đồng ý.” Tô Thanh Ly nói xong liền vội vàng chạy trốn.

“...” Diệp Cảnh Ly nhìn bước chân Tô Thanh Ly lảo đảo vội vàng rời đi, đột nhiên mỉm cười.

Mặc kệ nói như thế nào, bỏ qua sự khác thường trong lòng, thế nữ này thật sự đáng yêu, có một chút làm người ta xuân tâm manh động.