Chương 5

“Nàng sửa sang lại y phục đi, ta tiễn nàng.” Diệp Cảnh Lan dịu dàng nhìn nữ tử mình thích nói.

“Được rồi, đã sửa sang xong, ngươi cũng tự sửa sang lại đi, ta đi về trước, lần sau ta lại đến.”

Nói xong, Tô Thanh Ly nở một nụ cười rạng rỡ với Diệp Cảnh Lan, vẫy tay rời đi.

Vài ngày sau, Tô Thanh Ly đang suy nghĩ sau khi cưới làm thế nào để chung sống với Diệp Cảnh Lan, thì Như Họa trở về, truyền lại lời của Diệp Cảnh Lan, nói mời nàng ngày mai đến Diệp phủ xem một vở kịch hay.

Tô Thanh Ly ngay lập tức cảm thấy hứng thú, quả nhiên, không ngoài dự đoán ngày mai hẳn là ngày cha con Từ Thị lên âm mưu hãm hại.

Nếu như vậy có nghĩa là Diệp Cảnh Lan thực ra đã biết trước về việc này, Như Họa nói Diệp Cảnh Lan không yêu cầu hắn làm bất cứ điều gì, vậy thì có thể là trong tay Diệp Cảnh Lan còn có một nhóm người.

Sau khi Như Họa trở về, Tô Thanh Ly nhắm mắt suy tư một chút.

Vậy thì Diệp Cảnh Lan trong tiểu thuyết vẫn trong sạch, có khả năng là âm mưa của Từ Thị không thành nên đã vu oan hãm hại, thực ra trong nguyên tác Diệp Cảnh Lan có khả năng không mất đi sự trong sạch.

Tô Thanh Ly mỉm cười, đột nhiên có chút mong chờ vào ngày mai.

Ngày hôm sau, Tô Thanh Ly lại đến Diệp phủ, vốn định đi thẳng đến tìm Diệp Cảnh Lan, lại bị Từ Thị ngăn lại.

“Thế nữ, Cảnh Lan có việc nên đã ra ngoài, mong thế nữ ở tiền sảnh chờ một chút.” Từ Thị trên mặt tràn đầy ý cười.

“Vậy được.” Tô Thanh Ly không vạch trần lời nói dối của Từ Thị, dù sao cũng nên cho bọn họ có cơ hội chuẩn bị chứ?

Khi Tô Thanh Ly đang uống một chén trà nhỏ ở tiền sảnh, một người hầu vội vàng chạy tới.

“Phu nhân, không hay rồi, đại công tử người ấy...”

“Đừng nóng vội, Cảnh Lan hắn có chuyện gì, ngươi từ từ nói.” Từ Thị thản nhiên nói.

“Ai da, hay là phu nhân đi theo nô tài đến xem đi.” Người hầu còn chưa nói xong liền chạy đi.

“Xem ra Cảnh Lan đã xảy ra chuyện gì đó, phu nhân, chúng ta nhanh đi xem một chút.” Tô Thanh Ly giả vờ lo lắng nói.

“Để thế nữ lo lắng rồi, mời thế nữ.” Từ Thị làm bộ lo lắng, Diệp Cảnh Lan, lần này xem ngươi trở mình như thế nào.

Tô Thanh Lan nhìn người hầu này dẫn theo một ít người trong phủ, có lẽ đều là những người Từ Thị tìm để bắt kẻ thông da^ʍ đây.

Hàm Hương Viện.

“Phu nhân, công tử ở bên trong.” Người hầu kia khép nép nói, ánh mắt né tránh.

“Vậy ngươi còn đứng đó làm gì, còn không mau mở cửa ra.” Từ Thị âm thầm cười nói.

“Nhưng...”

“Mau đi mở cửa.” Vẻ mặt Tô Thanh Ly tức giận.

Nói xong, người hầu kia trực tiếp mở cửa, bên trong lộ ra hai thân thể trần trụi đang ân ái, chính là Dự Hầu và Diệp Tri Nhạc.

“A, nhanh lên, ta còn muốn, ừm ư...” m thanh phóng đãng của Diệp Tri Nhạc truyền ra ngoài cửa.

“Ta thấy Cảnh Lan không có ở đây a, đây chẳng phải là Diệp nhị công tử sao?” Tô Thanh Lê giả bộ kinh ngạc nhìn hai người bọn họ.

“Đây, Tri Nhạc, sao có thể lại như vậy?” Từ Thị nhìn bộ dạng của hai người sắc mặt tái nhợt, liền hôn mê bất tỉnh.

“Đây không phải là Diệp nhị công tử sao, hắn vậy mà cùng Dự Hầu thế làm ra loại chuyện này.”

“Không ngờ hắn lại ngầm phóng đãng như vậy, chậc chậc.”

“Thanh danh Diệp phủ đều bị hắn hủy hoại rồi, xuỵt, gia chủ đã đến.”

Chỉ nhìn thấy một nữ tử trung niên vạm vỡ từ xa tiến lại gần, nhìn thấy cảnh tượng bên trong khuôn mặt lập tức tối sầm.

“Tô thế nữ, hôm nay Diệp phủ có lẽ không tiện tiếp đãi người.”

“Diệp gia chủ yên tâm, chuyện hôm nay Tô mỗ sẽ không nói ra bên ngoài, lần sau sẽ tới thăm hỏi.” Tô Thanh Ly nói xong liền rời đi.

Mặc dù không gặp được Diệp Cảnh Lan, nhưng không lỗ, đây thực sự là một vở kịch hay.

Sau đó, Diệp gia vội vàng gả Diệp Tri Nhạc cho Dự Hầu làm Hầu phu, sau khi Từ Thị chịu đả kích ngất xỉu vẫn không dậy nổi, quyền quản gia cũng rơi vào tay thứ phu khác.

“A Lan, ngươi không thấy cảnh tượng khi đó đâu, thật sự là một vở kịch lớn.”

Hôm nay Tô Thanh Ly hẹn Diệp Cảnh Lan đi dạo phố, với ý định hâm nóng tình cảm.

“Đừng nhắc tới bọn họ nữa, Ly Nhi lên phố muốn mua sắm gì sao?” Diệp Cảnh Lan sủng ái nhìn người bên cạnh.

Vốn dĩ hắn sợ mình âm mưu hại cha con Từ Thị như vậy, Ly Nhi biết được sẽ cho rằng hắn thủ đoạn độc ác.

Nhưng không ngờ nàng lại nói: “Diệp Cảnh Lan, ngươi tự bảo vệ mình là đúng, bọn họ đã bày kế hãm hại ngươi từ trước, ngươi chẳng qua chỉ là ăn miếng trả miếng thôi mà.”

“Cũng may lần này ngươi sớm biết được, nếu như chuyện này xảy ra với thân thể ngươi, ta sẽ hối hận cả đời.”

Hắn vẫn nhớ ánh mắt lạnh lùng đầy lo lắng và sợ hãi của nàng dành cho mình.

“Đi thôi, còn ngẩn người làm gì, đi qua bên kia xem một chút.” Tô Thanh Ly cắt đứt hồi ức của Diệp Cảnh Lan.

“Được.” Chỉ cần ở bên cạnh nàng, dường như rất an tâm.

“Ông chủ, cái cây trâm này bán thế nào?”

Chiếc trâm ngọc này màu sắc tươi sáng, hẳn là hàng tốt, hơn nữa kiểu dáng không lòe loẹt, tao nhã lại đơn giản, A Lan hẳn sẽ thích.

“Mười lượng, tiểu thư mua cho vị công tử này đúng không, tình cảm hai người thật khiến người khác ngưỡng mộ.” Ông chủ vội vàng đáp.

“A Lan, ngươi thích trâm ngọc này không?”

“Ly Nhi tặng, ta đều thích.” Diệp Cảnh Lan chỉ cảm thấy cuộc sống hiện tại thật hạnh phúc, bởi vì có nàng ở đây.

“Vậy ông chủ giúp ta gói lại đi.” Tô Thanh Ly cười nói.

“Tiền đây, ngươi cứ đưa chiếc trâm cho vị công tử này là được.” Tô Thanh Ly nói với ông chủ.

“A Lan, bên kia hình như có cái gì đó thú vị, ta qua đó xem một chút.”

“Ly Nhi chậm thôi, cẩn thận ngã.”

Diệp Cảnh Lan không khỏi cong khóe môi, Ly Nhi thật đúng là có sức sống, không biết sau này trên giường còn có sinh lực như vậy không?

Lần trước sau khi giở trò đồϊ ҍạϊ ở Trúc Uyển, trong giấc mơ hắn luôn nhìn thấy bờ vai hờ hững của Ly Nhi lộ ra dáng vẻ đang quyến rũ mình, khiến hắn càng mong chờ cuộc sống sau khi cưới.

“Vị công tử này, vị tiểu thư kia là thê chủ của ngươi sao? Nàng đối với ngươi thật tốt a, rất ít nữ tử đi cùng chọn đồ trang sức cho nam nhân.”

“Nàng là vị hôn thê của ta, nàng đương nhiên rất xuất sắc.” Diệp Cảnh Lan cười với ông chủ rồi rời đi.

“Công tử, thế nữ bên kia giống như đã xảy ra chuyện.”

“Xảy ra chuyện gì? Đi mau.”