Chương 5

Dưới ánh đèn, cô cuối cùng cũng nhìn rõ được diện mạo của đối phương, cao lớn, tuấn tú, mày kiếm mắt sáng, từ đầu tiên hiện lên trong đầu cô chính là cụm từ này. Khuôn mặt của nam chính trong những cuốn tiểu thuyết cô từng đọc vào lúc này đã trở nên cụ thể.

Tất cả những điều này đều toát lên một sự kỳ lạ. Tô Hương Thảo nuốt ngược những lời định nói rằng cô là người sống sót sau vụ tai nạn xe buýt rơi xuống sông vào bụng.

Cô nhìn tập báo đặt trên bàn, ngày tháng in trên đó rõ ràng là: ngày 2 tháng 1 năm 1980.

Tôi đi xe ngang qua cầu Hồng Kỳ, phát hiện cô gái này rơi xuống nước nên đã cứu cô ấy lên. Nhưng có vẻ cô ấy không nhớ rõ nhà mình ở đâu. Người cứu cô ấy đã kể lại sơ qua sự việc.

Trong phòng có lò sưởi, trên lò có ấm nước. Công an trực ban có khuôn mặt tròn phúc hậu, tự giới thiệu họ Trương. Công an Trương thấy hai người lạnh run liền bê ghế lại, bảo họ ngồi bên lò sưởi hơ ấm trước, rồi quay ra bàn lấy hai chiếc cốc tráng men, cầm ấm nước trên lò rót hai cốc nước nóng.

Tô Hương Thảo ngồi bên lò sưởi, hai tay nâng chiếc cốc tráng men bốc hơi nóng, lúc này mới thấy ấm áp hơn một chút.

"Tôi cũng không biết mình rơi xuống nước thế nào, trước đó tôi không nhớ gì cả." Cô nói.

Công an Trương nhíu mày: "Thôi thì thế này, làm biên bản trước đã. Tối nay cô tạm ở đây, sáng mai rồi tính tiếp, xem có nhà nào báo mất tích không."

Sau khi làm biên bản, người cứu cô ấy vội vã rời đi: "Tôi còn việc, phải về gấp." Trước khi đi còn kéo công an Trương sang một bên nói nhỏ vài câu.

"Yên tâm, tối nay tôi không ngủ, trông chừng cô ấy." Công an Trương gật đầu.

"Yên tâm, tối nay tôi không ngủ, trông chừng cô ấy." Công an Trương gật đầu.

Tô Hương Thảo đoán, có lẽ ông ấy nghĩ cô muốn tự tử, dù sao lúc đó cô kêu cứu cũng có thể là bản năng cầu sinh sau khi nhảy xuống sông, không loại trừ khả năng cô lại nghĩ quẩn.

Cô không muốn chết, cô thầm nghĩ, cuộc sống tươi đẹp biết bao. Cô đặt chiếc cốc tráng men xuống, đưa hai tay lên trên lò sưởi hơ ấm lòng bàn tay, rồi lật lại hơ mu bàn tay.

Công an Trương cố hỏi cô còn nhớ mình tên gì, nhà ở đâu, người nhà tên gì, làm việc ở đơn vị nào. Nhưng cô chỉ nói mình nhớ mình tên Tô Hương Thảo, còn lại đều không nhớ.

Đến khi trời sáng, các cảnh sát khác đều đến làm việc, công an Trương vẫn chưa hỏi được gì.