Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Xuyên Thư Tôi Bị Bắt Sắm Vai Tra A

Chương 1

Chương Tiếp »
Trong một căn phòng trên tầng cao nhất của Trang viên Hoa Hồng, thiếu nữ đang ngồi trước cửa sổ duy nhất trong phòng, nhìn những người công nhân trong trang viên từ xa đang bận rộn cắt tỉa cành và tưới hoa hồng ở bên ngoài, mà bên ngoài chiếc cửa sổ được gia cố bằng chất liệu sắt màu đen giống như một nhà tù, giam cầm con người bên trong.

Thiếu nữ trông còn trẻ và sắp bước vào độ tuổi thành niên. Đôi mắt như mèo nhấp nháy nhẹ nhàng, khóe mắt cong lên trên, đôi môi mỏng mà phấn nộn tuy không có thoa son nhưng vẫn rất diễm lệ động lòng người, lúm đồng tiền nhỏ ở khóe môi bên phải làm cho người thiếu nữ trông càng đáng yêu hơn.

Mái tóc đen dài của thiếu nữ vẫn luôn được buông xõa dài đến thắt lưng, tôn lên làn da trắng như tuyết trên cơ thể. Sự hòa quyện giữa đen và trắng tạo nên sự tương phản rõ nét.

Nếu nhìn kỹ, không khó để nhận ra làn da trên cơ thể thiếu nữ gần như trắng lạnh, có chút giống như bị bệnh không thể nhìn thấy ánh nắng mặt trời. Trông mỏng manh nhưng xinh đẹp, giống như một con búp bê sứ.

"Có nghe thấy chưa? Con nhỏ ngốc đó sắp bị tiên sinh bán cho Thẩm Hàm Chi, chính là Thẩm Hàm Chi người có thanh danh xấu ở thành phố Nam Độ ."

"Nghe nói Omega bên cạnh Thẩm Hàm Chi cứ mấy ngày lại đổi một người, cũng không biết là có chuyện gì đã xảy ra. Lần trước đến trang viên của chúng ta, vô tình gặp phải con nhỏ ngốc đó, sau đó về nhà liền nhất quyết muốn cưới con nhỏ ngốc đó.”

"Ta nói cho ngươi biết, chuyện này đối với Ôn Cẩn cũng không phải chuyện xấu, cô ấy ở Ôn gia ngay cả con chó cũng không bằng. Thức ăn cho chó đều là hàng nhập khẩu, nhìn xem cô ấy mỗi ngày ăn đều cái gì."

"Này, sau khi đi theo Thẩm Hàm Chi, cuối cùng cô ấy cũng bị tra tấn đến chết. Đó là kết cục của một đứa con gái ngoài giá thú. Mỗi lần tiên sinh đến đây cũng chỉ hỏi thăm đến những con chó đó thế nào, có khi nào quan tâm đến cô ấy."

Bên ngoài có tiếng bàn luận ồn ào, thiếu nữ lẳng lặng ngồi ngay ngắn, hai tay gắt gao giữ chặt trên bậu cửa sổ, nhìn ra thế giới bên ngoài, nhưng hốc mắt lại dần dần bắt đầu phiếm hồng. Nàng không biết Thẩm Hàm Chi là người nào, từ khi còn nhỏ những người làm đó vẫn luôn thích gọi nàng là kẻ ngốc, khi còn nhỏ nàng không hiểu được ý nghĩa của từ này không tốt và thậm chí còn cười nhạo những người đó khi họ gọi nàng.

Không bao lâu sau, một người phụ nữ mặc trang phục người hầu bưng khay đi tới. Mấy người hầu khác đang trò chuyện nhìn thấy người phụ nữ đi tới liền mỉa mai nói.

"Dì Lưu, dì lại đi chăm sóc Tam tiểu thư nữa à? Thật sự là vất vả cho dì. Từ nhỏ dì đã phải đối phó với một kẻ ngốc." Người hầu hơi mập mạp tên Trương Cúc, là một nữ Beta.

"Nhưng mà dì Lưu cũng không phải dễ dàng. Nếu để tôi chăm sóc tên ngốc đó, tôi đã bỏ cuộc từ lâu rồi." Trần Vịnh chế giễu.

Vương Ứng Thành ở một bên đẩy Trần Vịnh, nở nụ cười đáng khinh với Trần Vịnh, " Thôi đi, để ngươi đến chăm sóc con ngốc đó. Chỉ sợ rằng con ngốc đó đã sinh cho ngươi mấy đứa con, còn không phải sao?”

“Ngươi tốt nhất là đừng nói, nhưng mà vòng eo kia của Tam tiểu thư nhỏ gọn như vậy, cầm vào trong tay chơi đùa chắc chắn sẽ rất sướиɠ.” Trần Vịnh vừa nói vừa cười không ngừng.

"Đủ rồi. Các người có thể tích chút khẩu đức hay không? Cô ấy dù sao cũng là tam tiểu thư. Các người nói những lời như vậy, các ngươi có còn là con người không?” Lưu Phương bị mấy người đó làm cho tức đến đỏ hốc mắt.

"Tam tiểu thư? Đi hỏi xem ở Ôn gia này ngoại trừ dì ra thì còn có người nào coi cô ấy là tiểu thư? Cô ấy thậm chí còn không bằng một con Đậu Đinh." Trần Vịnh túm túm dây dắt chó trong tay, một chó đen to lớn lắc lắc cái đuôi, như thể nó đang đồng ý với những gì những người này đang nói.

Lưu Phương không để ý đến những người này, dùng chìa khóa mở cửa, sau đó bưng khay bước vào rồi khóa cửa từ bên trong.

"Tam tiểu thư, cô đã đợi lâu rồi. Mau đến ăn cơm thôi." Bữa trưa của Ôn Cẩn là một củ khoai tây tầm thường hầm với cà tím, bên trong thậm chí còn không có dầu hay nước. Đây cũng là món ăn mà Lưu Phương đã trộm lén giữ lại cho Ôn Cẩn. Ôn tiên sinh đã nói với bà không cần phải cố ý chuẩn bị đồ ăn gì, chỉ cần nấu một nồi nước rồi bỏ đồ ăn vào thì đó chính là đồ ăn của Ôn Cẩn, nàng có đôi khi sẽ ăn cơm thừa hoặc bánh hấp khô do người hầu làm.

Tóm lại một câu chính là không để cho nàng bị đói chết là được.

Lưu Phương nhìn thấy Ôn Cẩn đáng thương nên vẫn luôn lén lút trộm một ít đồ ăn dư thừa trong bếp để thêm đồ ăn cho Ôn Cẩn. Gia đình dì cũng không phải là giàu có gì, con gái dì lại bị thiểu năng trí tuệ, hàng năm phải tốn rất nhiều tiền để đi học ở trường dành cho người khuyết tật, còn chồng dì lại mất sớm.

Mặc dù là vậy, Lưu Phương thỉnh thoảng vẫn lén lút mua sữa và đem đến phòng Ôn Cẩn trong lúc giao bữa ăn.

"Dì Lưu, dì đến rồi." Trong giọng điệu của thiếu nữ có niềm vui không thể che giấu, đôi mắt như một vũng nước đọng cuối cùng cũng có được sự sáng chói mà lẽ ra phải có ở độ tuổi này.

"Ừm, Tam tiểu thư, ăn cơm đi. Tôi mang sữa cho cô, lát nữa nhớ uống nhé." Lưu Phương điều chỉnh cảm xúc, lấy đĩa và bánh bao trên khay đặt xuống bàn trong phòng.

Ôn Cẩn gật đầu, mỉm cười với Lưu Phương, đứng dậy giống như một con thỏ nhỏ, đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, cầm lấy đôi đũa bắt đầu ngoan ngoãn ăn.

Lưu Phương nhìn thấy dáng vẻ ngoan ngoãn của Ôn Cẩn, hốc mắt lại bắt đầu đỏ ửng lên. Trong một tuần tới, tam tiểu thư sắp phải gả cho Thẩm Hàm Chi, Tam tiểu thư đáng thương có lẽ cũng không biết mình sắp phải đối mặt với chuyện gì.

Chăm sóc Ôn Cẩn nhiều năm như vậy, Lưu Phương từ lâu đã coi Ôn Cẩn giống như một đứa con gái khác của mình, nhưng tiên sinh lại muốn đem Ôn Cẩn gả ra ngoài. Đây không phải là chuyện mà một người hầu gái như dì có thể ngăn cản. Điều duy nhất dì có thể làm cho Ôn Cẩn chính là nói cho Ôn Cẩn biết những điều nàng cần thiết phải chú ý sau khi kết hôn với Thẩm Hàm Chi.

Lưu Phương cắn răng nói: "Tiểu thư, tiên sinh đã tìm vợ cho cô, tuần sau cô sẽ phải gả qua đó."

Ôn Cẩn nuốt thức ăn trong miệng, chậm rãi uống mấy ngụm sữa trong hộp, lông mi như lông quạ khẽ động, nàng có chút nghi hoặc hỏi: “Ý của dì là gì?”

Đây không phải là Ôn Cẩn giả ngu, mà là nàng thật sự không biết, ngoại trừ trang viên Hoa Hồng này ra, Ôn Cẩn chưa bao giờ được bước ra ngoài một lần, cũng không biết rõ thế giới bên ngoài như thế nào, đồng thời, Ôn tiên sinh lại sợ vợ, mẹ kế của Ôn Cẩn không cho phép Ôn Hằng Thu mời bất cứ người nào đến dạy cho Ôn Cẩn, càng không cho phép Ôn Cẩn đến trường học đọc sách, bởi vì vậy có rất nhiều chuyện và đạo lý, đều là Lưu Phương lén dạy cho nàng, nàng thật sự không biết kết hôn là gì.

Lưu Phương nở một nụ cười khó coi, dùng giọng nói ấm áp giải thích: “Sau khi tiểu thư kết hôn, sẽ có người yêu thương và bảo vệ tiểu thư.”

“Còn dì Lưu thì sao?” Thiếu nữ nhìn Lưu Phương với đôi mắt sáng ngời.

Lưu Phương chỉ cảm thấy chua xót, "Tiểu thư, tôi còn phải ở lại đây làm việc, không thể cùng cô đến đó. Nhưng cô phải nhớ rằng không được để cho bất cứ một Alpha nào khác chạm vào cô ngoại trừ vợ cô. Hãy cố gắng làm theo ý muốn của vợ cô, như vậy thì cô ấy mới có thể thích cô nhiều hơn và cũng sẽ đối xử với cô tốt hơn.”

Thiếu nữ ngơ ngác nhìn Lưu Phương, có chút vội vàng hỏi: “Dì không thể đi cùng cháu sao?”

Lưu Phương trong lúc nhất thời cảm thấy vô cùng đau lòng, dì có thể nghe ra được trong giọng nói của người thiếu nữ tràn đầy sự bất an cùng sợ hãi, tam tiểu thư đã phải sinh sống ở trong một hoàn cảnh như vậy nhiều năm, không bị ép buộc đến phát điên đã là may mắn rồi.

"Tam tiểu thư, tôi cũng không còn cách nào, con gái tôi sức khỏe không tốt, cần phải dùng tiền, thật xin lỗi.” Lưu Phương hai mắt đỏ bừng, nói lời xin lỗi với Ôn Cẩn .

Dì Lưu cả đời làm người hầu cho nhà họ Ôn. Dì ấy đã ngoài 50 tuổi rồi, còn có thể tìm được việc làm ở đâu nữa?

Thấy Lưu Phương sắp khóc, thiếu nữ vội vàng an ủi: "Dì Lưu, dì đừng lo lắng, cháu sẽ làm theo lời dì, cháu sẽ nghe lời vợ."

Thiếu nữ tuy rằng thất vọng nhưng vẫn không đành lòng nhìn thấy Lưu Phương khóc, trong gia đình này chỉ có dì Lưu coi nàng như là một con người, cha và mẹ kế đều không thích nàng.

"Vậy thì tốt rồi. Ngoài ra, cô phải nhớ rõ bảo vệ chính mình. Không phải cô vẫn luôn muốn được ra ngoài để ngắm nhìn thế giới bên ngoài sao? Tuần sau là có thể được." Lưu Phương chỉ có thể an ủi nàng như thế này.

Ôn Cẩn gật đầu, nhưng trong lòng nàng lại càng ngày càng hoảng sợ, nàng không biết chữ, ngay cả người hầu trong nhà cũng sẽ cười nhạo nàng không có học, nàng lại chưa từng nhìn thấy thế giới bên ngoài, thậm chí còn có rất nhiều chuyện nàng cũng chưa từng nghe nói tới. Liệu người vợ trong tương lai của nàng có thực sự thích nàng và bảo vệ nàng không?

Ôn Cẩn thật sự không dám nghĩ tới.
Chương Tiếp »