Chương 11: Tiệc tối

Mọi người sao lại tụ tập ở đây?” Tạ Dực Nam mặc bộ vest màu xanh navy, nở nụ cười dịu dàng, “Phàn tổng đến rồi, sao anh không để người ở cửa báo cho tôi?”

“Là tôi bảo họ dặn bọn họ không cần.” Phàn Trung Xuyên nhàn nhạt nói.

Thật ra là khi anh vừa tới đã bắt gặp tiểu gia hỏa này bị cả đám vay quanh dụ dỗ uy hϊếp mới trực tiếp bỏ qua người ở cửa mà đi tới dẫn cậu đi.

“Ninh Dữ Ý, em lại chạy đi đâu vậy?” Chu Nhị Hoà từ xa chạy vội tới, khi nhìn rõ người bên cạnh Ninh Dữ Ý thì hoảng hốt.

— Đệt mịa đù mía, mình không nhìn nhầm chứ?!

— Ai là người đứng bên cạnh con trai nhà mình vậy!

“Anh Chu.” Ninh Dữ Ý từng bước từng bước lùi lại, cho đến khi đứng sau Chu Nhị Hoà, ghé sát tai hắn nhỏ giọng kể chuyện Joe đến tìm mình.

“Đjt, cái tên ẻo lả này, còn dám đến đào góc tường của tôi.” Chu Nhị Hoà nhỏ giọng mắng, quay đầu lại nở nụ cười, “Chủ tịch, Phàn tổng, giám đốc.”

Ninh Dữ Ý lúc này mới phát hiện ra sau lưng Tạ Dực Nam còn còn có một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi, tô son môi đỏ chót, khí thế mạnh mẽ.

Chu Nhị Hòa: “Đúng vậy.”

“Nhị Hoà.” Người phụ nữ nhìn thấy Chu Nhị Hoà thì khựng lại, “Đây là nghệ sĩ mà lúc trước cậu ký à?”

Nữ nhân kia không nói gì, chỉ nhìn Ninh Dữ Ý từ trên xuống dưới, rất lâu sau mới mở miệng nói: “Tiềm lực không tệ.”

“Quay lại phòng làm việc của tôi, bàn nhau lại một chút về con đường sau này của cậu ấy sẽ như thế nào.”

Chu Nhị Hoà ngớ người, cảm giác sướиɠ rơn chạy khắp cơ thể “Được! Cảm ơn giám đốc!”

“Chuyện công việc để bàn sau.” Tạ Dực Nam vẫy tay “Ziana, cô cứ đi làm việc của mình trước đi.”

“Vâng, chủ tịch.” Nữ nhân mỉm cười với Chu Nhị Hoà xong rồi dậm chiếc giày cao gót xoay người rời đi.

“Chu ca.” Ninh Dữ Ý nhìn ra một tia bất thường “Anh thích Ziana sao?”

Chu Nhị Hoà đang uống nước, nghe Ninh Dữ Ý hỏi xong mém tý phun luôn ngụm nước.

“Em…Cái rắm á.” Tiếng nổ sắp sửa vang lên, Chu Nhị Hoà liếc thấy Phàn Trung Xuyên và những người khác vẫn đang trò chuyện bên cạnh họ, vội vàng nuốt hai chữ còn lại vào trong.

Nhưng dù vậy, hắn vẫn nhận được ba ánh mắt lạnh lùng

“Đầu óc bé nhỏ của em đang nghĩ gì vậy?” Chu Nhị Hoà hạ giọng, “Em không nhận ra người vừa nãy sao?”

Ninh Dữ Ý tò mò: “Nhận ra cái gì?”

Chu Nhị Hoà: “Hai bọn tôi có chút giống nhau.”

Ninh Dữ Ý: “? ? ?”

Chu Nhị Hoà thở dài, “Chị ruột của tôi, ruột thịt, cùng sổ hộ khẩu.”

Ninh Dữ Ý: “A?”

Chu Nhị Hòa: “A cái gì mà a, Ziana, tên tiếng Trung là Chi Nhị Na, tôi nói chứ em không tìm hiểu gì về công ty sao?”

Ninh Dữ Ý chớp mắt vô tội.

Trong đầu cậu chẳng có ký ức gì về Phong Hoa Giải Trí cả.

Nói cách khác, nguyên chủ cũng không quan tâm nhiều đến Phong Hoa Giải Trí, nên cậu không biết gì là điều hoàn toàn bình thường.

“Bây giờ chúng ta hãy nói về chuyện của Joe.” Chu Nhị Hoà hạ giọng, “Em biết tâm ý của gã ta mà.”

Ninh Dữ Ý gật đầu, cậu lại không phải kẻ ngốc.

“Em thấy thế nào?”

“Nhìn hai mắt mà nhìn nè, còn có kiểu thấy khác hử?” Ninh Dữ Ý giật lấy ly rượu vang chưa uống của Chu Nhị Hoa, “Thực ra em muốn khuyên gã ta đến Bệnh viện Nhân dân số 4.”

Bệnh viện Nhân dân số 4 của Hải Thị là một bệnh viện chuyên về điều trị tâm thần và tâm lý nổi tiếng toàn quốc.

Chu Nhị Hoà giữ nguyên vẻ mặt nghiêm túc trong ba giây, cuối cùng không nhịn được mà bật cười.

Tạ Duệ Châu buồn chán nghe anh trai mình và Phàn Trung Xuyên trò chuyện về công việc, nhưng toàn bộ sự chú ý của anh lại đổ dồn về phía Ninh Dữ Ý. Sau khi nghe Chu Nhị Hòa cười ra tiếng, cuối cùng y cũng không kìm lòng được mà gật đầu với Tạ Dực Nam rồi đi về phía Ninh Dữ Ý.

“Anh Tạ.” Ninh Dữ Ý thấy Tạ Duệ Châu lập tức lấy một ly rượu sâm banh từ tháp rượu bên cạnh đưa cho y.

Tạ Duệ Châu cầm lấy uống cạn, tiếp theo lại mạnh mẽ đoạt lấy ly rượu vang đỏ mà Ninh Dữ Ý còn chưa kịp uống từ tay cậu.

“Ơ, anh ơi đó là ly của em mà…”

“Trẻ nhỏ không được uống rượu.” Phàn Trung Xuyên lặng yên không tiếng động đứng sau lưng Ninh Dữ Ý.

Lại một lần nữa bị gọi là trẻ con, Ninh Dữ Ý nhìn ba người cao lớn vây quanh mình, muốn phản bác nhưng không biết bắt đầu từ đâu.

Cuối cùng, chỉ còn cách bấu víu ngón tay, lẩm bẩm: “Em đã hai mươi hai tuổi rồi mà.”

“Hả?” Phàn Trung Xuyên không nghe rõ Ninh Dữ Ý nói gì.

Ninh Dữ Ý hít một hơi thật sâu: “Em nói, anh nói đúng..”

Có rất nhiều người tham dự bữa tiệc tối, không thiếu những người khác muốn đến tìm Tạ Dực Nam và Phàn Trung Xuyên để bàn chuyện làm ăn, cũng có rất nhiều ngôi sao trong giới hoặc nhân viên công ty đến tìm Tạ Duệ Châu xin chữ ký và chụp ảnh chung. Nhưng khi cả ba người tụ tập lại với nhau, lại không ai dám đến gần.

Ánh sáng trên sân khấu từ từ chuyển từ màu trắng dịu nhẹ sang màu đỏ rực rỡ, những người đang nhảy Waltz ban đầu đã biến mất, một vài nhân viên đang khiêng một số đạo cụ lên sân khấu.

“Bữa tiệc tối mới bắt đầu thôi.” Chu Nhị Hoà búng tay, “Tối nay có rất nhiều tiết mục biểu diễn, hai nhóm nhạc nam nữ mới thành lập của công ty sẽ lên sân khấu biểu diễn.”

“Thật không?” Ninh Dữ Ý đổi tư thế đứng, “Có hát bài MOLA này không?”

MOLA là album đầu tay của nhóm nhạc nam mới nổi do Phong Hoa Giải Trí, vừa ra mắt đã gây sốt.

Tạ Duệ Châu nghe vậy, ngẩng đầu lên: “Thích bài hát này lắm hả?”

“Bài hát cũng tạm được.” Ninh Dữ Ý nghĩ đến những video mình lướt được, “Nhóm nhảy tốt lại rất đẹp trai đó.”

Dưới góc nhìn mà Ninh Dữ Ý không thể thấy, cả ba người Phàn Trung Xuyên đều nhíu mày thật chặt.

Khi bữa tối chính thức bắt đầu, Tạ Dực Nam là người đầu tiên rời đi, tiếp theo là Tạ Duệ Châu và Chu Nhị Hoà cũng được người khác gọi đi. Cuối cùng, chỉ còn Phàn Trung Xuyên ở bên cạnh Ninh Dữ Ý để xem chương trình.

Cho đến khi chương trình gần kết thúc, MOLA mà Ninh Dữ Ý mong chờ vẫn không xuất hiện trong danh sách chương trình của người dẫn chương trình.

Ninh Dữ Ý nhìn đến mức buồn ngủ, ngáp dài liên tục, cuối cùng không chịu nổi, đứng dựa vào tường ngủ thϊếp đi.

Phàn Trung Xuyên từ đầu đến cuối đều chú ý đến Ninh Dữ Ý, thấy câụ đứng ngủ lập tức vội đi tới đỡ.

Thấy Ninh Dữ Ý mệt mỏi đến mức không chịu nổi, Phàn Trung Xuyên cho cậu dựa vào vai mình ngủ một lúc.

Ngủ một lúc, Ninh Dữ Ý cảm thấy mình đột nhiên hụt hẫng, cả người bỗng tỉnh giấc.

“Tỉnh rồi à?” Phàn Trung Xuyên cất điện thoại đi, “Còn buồn ngủ không?”

Ninh Dữ Ý dụi dụi đôi mắt lim dim, mơ màng gật đầu.

“Lên xe ngủ đi.” Phàn Trung Xuyên đỡ Ninh Dữ Ý.

“Không, không được.” Ninh Dữ Ý cố gắng tách mi trên và mi dưới ra, “Anh Chu…”

“Đi báo cho người quản lý của em ấy.” Phàn Trung Xuyên ngoảnh đầu, dặn dò trợ lý bên cạnh.

“Được rồi, cũng mệt mỏi đến mức đứng không vững nữa rồi.” Phàn Trung Xuyên bất lực để Ninh Dữ Ý dựa vào người mình, “Đi thôi.”

Ninh Dữ Ý mơ mơ màng màng đi theo Phàn Trung Xuyên.